Ai ngờ nàng lại giống như lưu manh, nhất định không đi, “Ngài thoát… Vẫn là ta giúp ngài thoát?” Khóe môi cười giảo hoạt.
Tiêu Cùng: “……”
Hắn có thể đánh công chúa sao.
……
Sắc mặt Tiêu Cùng âm trầm, cởi nửa người trên, lộ ra lồng ngực cường tráng, cúi người ghé vào trên giường,
Làn da cổ màu đồng, cơ bắp cũng không như vận động viên tập thể hình, mà là thập phần cân xứng, tỉ lệ hoàng kim, làm người thèm nhỏ dãi.
An Tình cười tủm tỉm, cảm thán từng khối cơ bắp dưới tay và dáng người vô cùng tốt của đối phương.
Nàng cầm lấy một hộp thuốc mỡ, rút nắp hộp ra, đưa một ngón tay quệt một chút, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vùng lưng rộng rãi của hắn.
Lực đạo mềm mại, đầu ngón tay hoạt động qua lại vùng sống lưng, tuy thuốc mỡ mát lạnh, nhưng không hề khó chịu như trong tưởng tượng của hắn.
Thật lâu sau, “Đã xong chưa.” Trong giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa một tia không vui.
Nàng nhướng mày, lực đạo trên tay liền nặng thêm một ít, “Gấp cái gì!”
Ăn đau. Tiêu Cùng theo bản năng nhíu mày, tâm tình càng thêm tối tăm.
Không hề nói giỡn, nàng rũ mắt che khuất con ngươi, cẩn thận lại chậm rãi xoa bóp cho hắn, một lát liền thay đổi mấy hộp thuốc mỡ, động tác trên tay lại chưa từng dừng lại.
Bởi vì động tác mềm nhẹ, lực đạo vừa vặn, thời gian bất giác trôi qua đã khá lâu, Tiêu Cùng cảm thấy có hai phân thoải mái, liền cũng không có nôn nóng lên tiếng thúc giục, nhắm mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh như nước.
Yên tĩnh một hồi.
Bỗng nhiên, “Ngài… Có phải hay không thích tẩu tẩu của ta?”
Hắn sửng sốt, lập tức mở mắt.
An Tình tiếp tục nói: “Ngài… thích Bạch trắc phi phải không?”
Ánh mắt như đi vào cõi thần tiên, hắn vẫn không lên tiếng.
“Ngài… thích Bạch trắc phi phải không?”
Không cho hắn có cơ hội trốn tránh, nàng tiếp tục hỏi, gắt gao truy vấn.
Đáp lại nàng vẫn là sự im lặng.
Nàng câu môi cười.
“Tẩu tẩu là phi.”
“Ca ca vẫn chưa có thái tử phi.”
“Sau này, tẩu tẩu rất khả năng trở thành Hoàng hậu một nước.”
Nàng nói rõ từng câu từng chữ.
“Tướng quân và tẩu tẩu đã từng có hôn ước.”
“Tướng quân, hay là ngài…” Nàng sửng sốt, ngón tay ngừng lại theo động tác xoay người của hắn.
Duỗi thẳng eo, hắn duỗi tay cầm y phục vứt ở một bên khoác lên người, ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt nàng.
An Tình im lặng, nghĩ nghĩ, không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cũng bướng bỉnh nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Việc này thiên hạ đều biết.”
Nàng cười cười, mang theo chút hư hỏng.
Trái tim hắn khẽ động, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh kia, lại quay mặt đi, lười nói chuyện với nàng.
“Tướng quân, đừng nhớ tới nàng, ta vô cùng nguyện ý gả cho ngài!”
Bên tai ấm áp, hô hấp của hắn dừng lại, cả người bắt chợt cứng đờ.
Nàng cười khúc khích, càng ngày càng xích lại gần hắn,“Tướng quân…”
Tiêu Cùng thân là võ tướng, trải qua đều là đao quang huyết ảnh. Hắn và Bạch Chỉ là thanh mai trúc mã. Quả thật hắn có tình cảm với Bạch Chỉ. Nhưng, cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Phân tình cảm này, cũng không có khắc sâu.
Nàng nở nụ cười tươi, đưa tay về phía hắn ——
Ánh mắt Tiêu Cùng chợt lóe, chống tay xuống ván giường lưu loát đứng dậy.
An Dương công chúa đưa tay chụp vào khoảng không.
Sau khi đứng dậy, Tiêu Cùng liếc mắt nhìn An Dương công chúa một cái, vẫn không nhiều lời, đưa tay sửa sang lại y phục, liền nhấc chân đi về phía trước, đến khi tới cửa phòng, hắn chợt dừng lại.
Xoay người nhìn nàng, hắn rũ mắt.
“Công chúa, người và ta cũng không thích hợp.” Nói ra một câu này, hắn liền đẩy cửa rời khỏi.
An Tình nhướng mày sửng sốt sau một lúc lâu.
Bỗng nhiên, nàng bật cười, híp híp mắt, hô: “Tướng quân, nhớ rõ mỗi ngày đều phải bôi thuốc nha!”