Công Lược Boss Phản Diện

Chương 166: Chương 166: Phiên ngoại hoạn quan




An Tình vốn đã đoán được trong ly trà có độc, nhưng vì mục đích công lược, nàng vẫn chấp nhận uống nó.

Chỉ cần một chuyện này, nàng tin tưởng về sau Lục Sanh sẽ tuyệt đối không còn cùng Tề vương lui tới.

Tiểu cung nữ là người của Tề vương, cũng là người ngày đó đâm phải Tô Linh Nhi.

Kỳ thật Tề vương cùng Tô Linh Nhi sớm đã ở bên nhau.

Nàng vốn chỉ coi tiểu cung nữ đó là cung nhân hầu hạ, không ngờ lại là nội gián do Tề vương xếp vào Chiêu Dương điện hòng giám thị nàng.

Nghĩ lại ngày ấy Tô Linh Nhi đến Chiêu Dương điện, chỉ sợ không có ý đồ đơn thuần. Hẳn là nàng nương nhờ vào việc này để trao đổi tin tức với đối phương.

Nàng càng nghĩ càng sợ.

Tiểu cung nữ muốn tìm biện pháp truyền tin ra ngoài. Có nhiều cách, không ngờ lại chọn cách nguy hiểm nhất. Nhưng để mà nói, đó cũng là cách an toàn nhất. Ngay dưới mắt nàng giở trò, chỉ cần lúc đó nàng không phát hiện, như vậy bọn họ hoàn toàn an toàn. Ngược lại, nếu nhờ người truyền loạn, ngẫu nhiên bại lộ, vậy kế hoạch của họ chắc chắn sẽ hỏng.

Chỉ là ngoài ý muốn, ngay khi tiểu cung nữ kia đụng phải Tô Linh Nhi, bọn họ không ngờ nàng đã lập tức biếm cung nhân đó đến Thiên điện.

Khi Lục Sanh chủ động đề cập đến Hội săn Đông cung, nàng đã nghĩ rằng hắn cùng Tề vương đã lén lút trao đổi.

Trong nguyên tác, Tề vương muốn Lục Sanh giám thị nàng. Nhưng hiện tại Lục Sanh có cảm tình với nàng, tất nhiên sẽ không đáp ứng. Lấy trí thông minh của Tề vương, khẳng định sẽ nhét người vào cung uy hiếp hắn.

Mà Lục Sanh để ý nhất điều gì? Đơn giản chính là trước kia hắn lén làm những việc mờ ám, sau lại bị tố giác trước mặt nàng, rồi nàng sẽ xử lý hắn thế nào? Cảm tình sẽ khiến con người trở nên yếu ớt, cũng trở thành uy hiếp đáng sợ nhất.

Đã như vậy, tiểu cung nữ bị trục xuất đến Thiên điện lại lần nữa được theo xuất cung đến bãi săn. Tề vương hẳn đã yêu cầu Lục Sanh làm việc này, còn Lục Sanh đã đáp ứng.

Lấy thân phận đại tổng quản phủ Nội Vụ, đem theo một tiểu cung nữ đi cùng là một việc dễ dàng. Bản thân hắn lại chủ quan, cho rằng điều khiển nàng ta đi theo mình hẳn sẽ không gây ra việc lớn gì.

Hạ độc hoàng đế, việc này chỉ có thể giao cho tâm phúc làm. Mặc dù quá trình gian nan, Tề vương rốt cuộc cũng chỉ chọn một cung nữ nhỏ bé để sai khiến mà không phải bồi dưỡng người mới.

Thời điểm mọi người bị tập kích nơi dòng suối cũng là Tô Linh Nhi dẫn dắt thích khách. Nàng cố ý bị thương chính là để tránh bị hiềm nghi. Tề vương lại ở trong thành cáo ốm không ra cửa, càng không tham gia hội săn.

Mà lúc ấy An Tình cũng mang theo hai thái y. Nếu chẳng may trên đường họ lạc mất hoặc bị giết, Lục Sanh lại bị người dụ ra ngoài nhất thời không thể về kịp, như vậy nói không chừng nàng sẽ chết ở đó.

Mà chỉ khi nàng trúng độc, ngày sau mới không có chuyện Tề vương cùng Lục Sanh qua lại.

Tề vương luôn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của nàng, nàng biết. Trên danh nghĩa hai người là huynh muội, nhưng hắn lại tàn nhẫn xuống tay với nàng. Nếu đã tra ra manh mối, nàng cũng chẳng cần nhân từ với hắn.

Lúc hành hình thẩm vấn, nàng ở một bên lắng nghe. Chỉ là không ngờ lại gặp cảnh tượng cẩu huyết!

Tề vương cùng Tô Linh Nhi trong nhà lao lại mở ra định luật của nam nữ chủ- ánh sáng thánh khiết của tình yêu!

Ngươi chết, ta cũng chết!

Ngươi chết, ta cũng chẳng còn nghĩa lý gì để sống!

Hai người sau đó đã diễn một hồi tiết mục tuẫn tiết cẩu huyết trước mặt mọi người.

Nàng yên lặng nhịn xuống búng máu, nhìn nhiều hơn một cái liền cảm thấy mù mắt, một bên còn âm thầm phỉ nhổ nữ nhi thay Trấn quốc tướng quân.

Vốn chẳng đồng tình gì nhưng xuất phát từ nhiệm vụ hệ thống, nàng cũng không ra tay tàn nhẫn với hai người kia.

Giam họ gần 2 tháng lại thả về đất phong. Trước khi thả đã tước danh hiệu quận vương của Tề vương, ra chiếu vĩnh viễn không được quay về kinh thành.

Thắng làm vua, thua làm giặc!

Tề vương cao cao tại thượng lại có ngày thành trò cười trước thế nhân, giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh, mặt mũi cũng không chừa.

Cuộc sống sau này của nam nữ chủ có khi sẽ đặc sắc lắm đây.

Việc này cơ bản đã hạ màn, chỉ là vẫn có người trước sau luôn buồn bực.

Đó chính là Lục Sanh.

..................

“Mọi chuyện qua rồi, Lục Sanh, ngươi đừng tự trách nữa.”

Lục Sanh biết mình gián tiếp suýt hại chết An Tình, cả người mấy nay đều lâm vào trạng thái muốn đâm đầu tự sát.

Hắn vẫn như cũ hầu hạ bên nàng, chỉ là mỗi ngày đều không nở miệng cười, người càng ngày càng gầy, lúc nói chuyện với nàng cũng luôn cúi đầu, nếu nàng muốn thân cận hắn, hắn lập tức tránh né nàng.

“Điện hạ, nô tài tội đáng muôn chết.”

Lục Sanh trước kia tâm cao khí ngạo, dù chỉ là một nô tài lại luôn bày ra bộ dáng tiểu tâm tính toán. Hiện giờ đối mặt với nàng lại cúi thấp đầu như vật nhỏ rúc đầu vào bụi rậm.

Lúc hắn còn mải u sầu buồn bã, An Tình cũng không cố tình đến làm phiền hắn.

Nàng triệu mấy thái giám mới nhận chức trong Kính Sự Phòng đến, lại sai họ tỉ mỉ chọn lựa mỹ nam đưa tới, cũng thuận tiện “thông báo” một tiếng cho Lục Sanh.

Kỳ thật nàng chẳng có hứng với mấy nam nhân đó nên cái gì cũng chưa làm. Chỉ là muốn dùng bọn họ để kích Lục Sanh, xem nàng trong lòng hắn là thế nào.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Không lâu sau, nửa đêm Lục Sanh chạy tới, quần áo trên người xộc xệch, thở hồn hà hổn hển, trên mặt ngập tràn hoang mang lo sợ.

Bóng đêm bao phủ.

Hắn ngơ ngác đứng trước của Chiêu Dương điện, ngây ngốc nhìn vào, trong đầu tưởng tượng ra cảnh nàng cùng “nam sủng” quấn quýt triền miên.

Hắn cầm đèn lồng tiến vào...

Trước mắt là hình ảnh bọn họ ngồi kia uống trà ăn bánh.

Đèn trong tay “lạch cạch” rơi xuống, lăn vài vòng trên đất rồi bất động.

Mặt hắn trắng bệch.

Khoảng thời gian nàng trúng độc, hắn gần như không ăn không uống. Gần một tháng trôi qua, người hắn đã gầy trơ cả xương, cái gọi “quốc sắc thiên hương” giờ cũng không còn được như vậy, so với người “nam sủng” kia, quả là một trời một vực.

Đang lúc An Tình còn suy đoán hành động tiếp theo của hắn, Lục Sanh bỗng đem mặt chôn giữa hai tay. Lúc sau ngẩng đầu, trong mắt hắn đã dần ửng đỏ.

Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng không bận tâm lễ nghĩa, vọt bước vào trong phòng, sau đó nhanh chóng nhấc bình hoa trên bàn tiến về phía người “nam sủng” kia.

“Choang!”

Một tiếng động lớn vang lên. Bình sứ tinh mỹ nháy mắt vỡ nát, từng mảnh văng khắp sàn.

An Tình khiếp sợ, vội vàng tiến lên ôm eo hắn giải thích, một bên vẫy tay cho người kia lui.

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi nào đó, thật lâu thật lâu. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nước mắt theo đó tí tách rơi xuống.

Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng vươn tay thay hắn lau từng giọt nước mắt.

Cả người tái nhợt suy yếu, ngón tay hắn cũng cứng đờ lạnh băng.

Nàng chăm chú nhìn hắn hồi lâu, trong lòng hối hận cùng chua xót.

Hắn lại không thể hiểu nhếch môi nhìn nàng mỉm cười.

Lúc sau, hắn nói: “Nếu điện hạ đã chán ghét nô tài, vậy cứ giết nô tài đi.”

Trái phải đều mất đi thánh tâm, sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Đã như vậy còn không bằng chết đi.

Nàng nghẹn một chút, bỗng nhiên cất giọng lạnh lùng: “Ngươi nói như vậy, có phải không thèm để ý đến cảm nhận của ta?”

Nàng nghẹn ngào, nhìn hắn, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn.

Sau đó, gằn từng câu từng chữ.

“Ta muốn đối xử với ngươi thật tốt, nhưng còn ngươi? Mỗi ngày đều lạnh nhạt âm u, lúc nói chuyện cũng không thấy tươi cười. Muốn ngươi bên cạnh bồi ta, ngươi cũng không muốn. Muốn ngươi nói chuyện, ngươi càng không. Dường như tất cả việc ta làm ngươi đều không muốn?”

“Ta muốn hỏi ngươi. Rốt cuộc trong lòng ngươi chứa những gì?”

Nàng thao thao bất tuyệt trách mắng hắn, tựa như oán giận đã lâu. Đang nói, hốc mắt cũng ửng đỏ.

“Ta kéo tay ngươi, ngươi lại tránh xa. Hôm nay ngươi còn bày ra bộ dáng này cho ai xem? Không phải ngươi muốn ta tìm nam nhân khác——”

Còn chưa nói xong, đối phương đã nâng tay giữ cằm nàng, nghiêng người, môi hôn tới.

Thật lâu sau, hắn đem nàng ôm vào trong ngực, hai tay ghì chặt thân hình bé nhỏ.

Cằm hắn tựa trên trán nàng. Từng hơi thở nhàn nhạt phả qua gò má. Đôi môi hắn run rẩy.

“Thật xin lỗi. Đều là nô tài sai...”

“Sau này ngươi còn dám như thế?”

“...Không dám...”

“Nếu ngươi còn tái phạm, đừng trách ta tìm nam....Ô....”

Lời còn chưa nói xong đã tiếp tục bị nuốt mất.

------------

Nữ hoàng đại nhân dạo gần đây rất bận.

Thật sự rất bận.

“Điện hạ, hoàng thất lấy con nối dõi làm trọng. Mấy ngày trước các đại nhân vì người đã chọn ra vài vị mỹ nam tử nước láng giềng...”

Lục Sanh vốn đứng chờ đằng sau nàng lúc này mặt mày đã trầm xuống, cả người căng cứng. Giương mắt, ánh nhìn đã mang theo vài tia sát ý. Rồi hắn lại vội vàng liếc xem nàng, trái tim “thình thịch” nhảy dựng, lòng bàn tay cũng kết ra tầng mồ hôi mỏng. Hắn chột dạ đứng một bên cắn môi.

An Tình một tay chống cằm, không chút để ý ngáp một cái, tay khác phất phất: “Đã biết, ngươi lui được rồi.”

Đợi người nọ đi ra, trong phòng dần khôi phục yên tĩnh, sau lại vang lên từng tiếng lật sách.

Lục Sanh thần sắc phức tạp. Hắn đứng sau nàng, tâm lại không chút bình tĩnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng, bàn tay dưới ống tay áo dần siết chặt.

“Lục Sanh“. Nàng bỗng nhiên gọi một tiếng.

Nghe gọi, hắn vội vàng bước lên: “Điện hạ có việc sai bảo ạ?”

Nàng nâng mắt liếc hắn: “Không có việc không thể gọi ngươi?”

“...”

“Ngươi nghĩ sao?”

Lục Sanh trong lòng nghi hoặc, không nhìn được nhìn nàng.

“Lời người vừa rồi nói... Ngươi nghĩ sao?” Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn hắn.

Thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch. Hắn há miệng thở dốc nhưng lại không phát ra thanh âm nào, tựa như bị chặn ở yết hầu.

Lâu sau, hắn nuốt nước bọt, rũ mắt, nhàn nhạt cất tiếng: “Điện hạ... cảm thấy tốt thì đó là tốt.”

Nàng không nói gì, gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu xử lý tấu chương.

-----

Kể từ đó, Lục Sanh càng thêm khó chịu, trước ngực luôn cảm tưởng có hòn đá đè nặng.

Tình huống này vẫn cứ diễn ra, cho đến một tối nọ.

An Tình tắm gội xong xuôi, từ đằng sau bình phong bước ra, cả người mang theo hơi nước ẩm ướt cùng hương thơm nhàn nhạt. Da thịt tuyết trắng mịn màng như ngọc dưới ánh nến như ẩn như hiện, mái tóc đen dài ướt sũng, từng dòng nước chảy dọc theo quần áo rơi xuống sàn phòng.

Thấy vậy, Lục Sanh vội vàng tiến lên nhận khăn thay nàng lau khô tóc.

“Hôm nay ngươi không vui?”

Tay chợt dừng một nhịp, Lục Sanh cứng ngắc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương sau đó cúi thấp đầu.

Yên lặng một lúc sau, hắn mới nói: “Nô tài không dám.”

An Tình nheo mắt, một tay vuốt cằm, đứng yên mặc cho đối phương dùng khăn bao tóc, nhẹ nhàng thấm khô.

Trong không gian phiêu đãng mùi hương nhàn nhạt.

Thật lâu sau, Lục Sanh thở phào sau đó rời tay.

“Điện hạ, đã tốt rồi.”

Hắn xoay người giao khăn cho một tiểu cung nữ, vừa quay người lại đã thấy đối phương ý cười đầy mặt nhìn hắn.

An Tình không biết từ khi nào đã quay người lại, một tay chống đầu, nhiêng người nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm.

Nhất thời, Lục Sanh có chút ngây ngẩn.

Nàng bỗng nhiên hướng hắn ngoắc ngoắc tay.

Hồi hồn, Lục Sanh chậm rãi tiến lại: “Điện hạ có gì....”

Hắn mới chỉ đến gần, bờ môi hồng nhuận đã ngay trước mặt, chóp mũi ngửi thấy một cỗ mùi hương thơm mát.

Thân hình cũng không chịu khống chế mà nghiêng về phía trước——

Vừa cúi đầu đã cảm thấy trên một một mảnh mềm mại...

Lục Sanh trừng lớn hai mắt, đáy mắt ngập tràn hình bóng đối phương, hô hấp dần dồn dập, tim càng lúc đập càng nhanh.

“Lục Sanh, há miệng nào...”

Nàng híp mắt, hơi dời môi ra, nhẹ nói.

Lục Sanh sửng sốt, cả người đều cứng ngắc.

Đối phương nhéo hắn một cái, thừa cơ hắn ăn đau há miệng theo đó tiến vào —

Răng môi hòa quyện, thân mật quấn quýt.

Thật lâu sau, nàng rời môi, mặt mày khẽ ửng hồng, ngón tay đặt trên môi hắn khẽ miết: “Đừng ghen tị.”

“Oanh” một cái, mặt Lục Sanh toàn bộ đỏ lừng. Hắn cúi thấp đầu, lâu sau mới gật gật, thấp giọng nỉ non đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.