Ấm áp theo lòng bàn tay truyền tới đáy lòng Thẩm Trì.
Ánh trăng mông lung chiếu rọi nửa khuôn mặt An Tình, Thẩm Trì có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô đang cực lực cố mỉm cười.
Thân thể mềm yếu đơn bạc của cô đang gánh hết trọng lượng của thân thể hắn.
Giữa khung cảnh yên tĩnh bỗng nhiên truyền tới vài tiếng âm thanh sột soạt.
Thẩm Trì nhíu mày, không đợi An Tình phản ứng, thân thể đã cố gắng men theo bức tường đứng dậy đi ra khỏi gốc cây.
Trong tầm mắt hoảng hốt của cô, Thẩm Trì lại đánh cho tên bảo an sắp tỉnh dậy thêm một gậy.
An Tình vội vàng chạy lại đỡ Thẩm Trì.
Khí lực của Thẩm Trì đã sớm bị tiêu hao, bây giờ lại vì một cước đánh tên bảo an kia mà mất hết, An Tình nhất thời cảm thấy bả vai cô ấm áp hơn một chút, đầu của Thẩm Trì đã dựa vào vai cô, tiếng hít thở hơi trầm vang của hắn vang bên tai cô, mang theo nhàn nhạt âm thở dài.
An Tình cong cong khóe miệng.
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
……...
Thời điểm An Tình đỡ Thẩm Trì rời đi cũng không quên mang theo khẩu súng lục. Dưới tình huống này mà nói, có một đồ vật phòng thân bên cạnh là tốt nhất.
“Đoàng...”
An Tình cầm súng, đưa tay nhắm bắn vào bộ đàm, khoảnh khắc đó có một âm thanh chói tai vang lên cùng với làn khói đen tỏa ra.
Hai người vội vàng rời khỏi căn cứ, An Tình lập tức mang Thẩm Trì về nhà.
Chỉ là cô biết rất rõ, nơi này chắc chắn sẽ bị người ở trụ sở nhanh chóng tìm đến.
Thẩm Trì làm trái với quy định của căn cứ, đưa người đang bị nghiên cứu ra khỏi trụ sở, chắc chắn phải nhận một ít trừng phạt.
Xử lý vết thương trên người Thẩm Trì, giúp hắn thay quần áo xong, ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say của hắn, An Tình nhàn nhạt thở phào, khóe miệng hơi cong cong.
Dựa vào thành giường, An Tình chỉ cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến, thay quần áo xong, liền mơ màng dựa vào thành giường ngủ từ lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, An Tình bị tiếng động ồn ào đánh thức.
Mê mang mở hai con ngươi buồn ngủ, cô thấy căn phòng vẫn như cũ đen một mảnh.
“Bọn họ tới rồi.”
Âm thanh trầm thấp khàn khàn của Thẩm Trì vang lên, An Tình ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi hắc bạch phân minh của hắn.
Rồi lại nhìn qua khung cửa sổ, chỉ thấy rất nhiều chiếc xe đang đậu ngoài đó.
Không khí trầm xuống.
Thẩm Trì lẻ loi đơn bạc đứng cạnh khung cửa sổ, ánh trăng càng làm bóng lưng hắn trở nên cô đơn, ánh trăng quá mông lung làm cô không nhìn ra sắc thái hỉ nộ ái ố của hắn.
“Em chạy khỏi đây trước đi...”
An Tình ngẩn người, rũ hai con ngươi xuống không rõ tâm tình.
“Bọn họ chắc chắn sẽ còn đuổi bắt em, tôi biết người của căn cứ có tính cách như thế nào... Thuốc tôi sẽ chuẩn bị cho em, sau đó cầm thuốc chạy đi, bọn họ rất nhanh sẽ phá được cửa xông lên đây.”
Trước cửa biệt thự sáng rực ánh đèn, âm thanh ồn ào làm phiền nhiễu lòng người mà trong phòng ngủ lại nhiễm một bầu không khí thê lương, mang theo mùi vị chết chóc đến gần...
An Tình đứng lên...
Tiếng bước chân trên sàn gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt...
Tâm Thẩm Trì trầm xuống, trái tim như rơi xuống đáy vực, trong lòng phảng phất như có cái gì sắp biến mất.
Cô ấy rời đi rồi...
Khóe miệng Thẩm Trì kéo lên một nụ cười khổ.
Đây là điều hợp tình hợp lý...
Chỉ là không biết vì sao, lòng của hắn dâng lên một cỗ nhàn nhạt chua xót...
Vòng eo đột nhiên bị người ta ôm chặt, mang theo sự mềm mại và mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, Thẩm Trì kinh ngạc nghiêng đầu.
An Tình đem đầu dựa vào lưng Thẩm Trì, ngực dán chặt vào lưng hắn, vòng tay ôm eo hắn xiết chặt, dịu dàng mà kiên định: “Em sẽ không rời bỏ anh đâu...”
Cánh tay xiết eo Thẩm Trì thêm một chút...
Thanh âm mềm mại, dịu dàng như tiếng suối, mang theo hương ấm áp, từng chút, từng chú chậm rãi chảy vào tim hắn.
“Ngay từ lúc bắt đầu, từ lần đầu tiên gặp anh, chăm sóc anh, em chưa từng có ý định bỏ rơi hay chạy trốn, trước kia đã không có, hiện tại lại càng không có, về sau…… Cũng càng sẽ không có.”
Trái tim bao lâu nay vốn tịch mịch, lạnh lẽo bỗng nhiên được sưởi ấm, mang theo hương vị ấm áp ngọt ngào chảy khắp nơi trên thân thể.
Mang theo một chút run rẩy, trong đêm tối, Thẩm Trì xoay người ôm chặt lấy An Tình.
Rũ mắt, Thẩm Trì nhìn cô...
Mà An Tình cũng ngẩng đầu nhìn hắn...
Giống như bình yên trước cơn bão, hai người bọn họ cứ như vậy trầm mặc nhìn nhau...
--------------
Ní hão, xin chào các tình yêu, ad đã trở lại, mấy hôm trước ad quên đăng chap mới là vì ad đang dự định edit và cho ra một tác phẩm mới, nội dung rất hay, nếu ai đã từng đọc “Một đêm bệnh kiều đột nhiên tới” thì có thể sẽ rất thích truyện này, có thể nói đây là “Một đêm bệnh kiều đột nhiên tới” phiên bản hiện đại, tên là “Ca ca thật tốt quá, làm sao bây giờ“. Nhưng truyện này tuy có 91c chính nhưng một chương lại rất dài, ad muốn mời editor cùng vào edit, nếu bạn nào từng có kinh nghiệm edit thì hãy comment vào đây hoặc gửi messenger riêng cho ad nhé...
Ad cho văn án trước nha...
Tên gốc: Ca ca thái hảo liễu chẩm ma bạn [Xuyên thư]
Nữ phụ Hoắc Vũ là tu hú chiếm tổ chim khách, mười tám năm là công chúa giả.
Mà tất cả những gì cô sở hữu hiện tại, vốn là của nữ chủ.
Một lần ngoài ý muốn, thân thế của Hoắc Vũ bị lộ ra ngoài ánh sáng. Cô và nữ chủ hoán đổi lại thân phận, nhưng cô vẫn bị nữ chủ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm của một nữ xứng.
Khi tiểu minh tinh mười tám tuổi Hoắc Vũ xuyên vào nữ xứng trong tiểu thuyết, tâm hồn liền run rẩy...
Nữ chủ sức chiến đấu quá mạnh mẽ, cô tuyệt đối không thể trêu vào, không thể trêu vào...
Vì tránh rơi vào kết cục thê thảm của “Hoắc Vũ” trong tiểu thuyết, cô liền ôm chặt đùi của “thân ca ca”, cầu che chở...
Đùi ca ca rất lớn, không có việc gì ca ca không làm được.
Nhưng là...
Tại sao chỉ ôm ôm một chút, ca ca liền không muốn buông cô ra...? QAQ
-----
Hoắc Vũ nháy nháy mắt mấy cái, “Nếu như anh thật sự là anh trai của em thì tốt rồi...”
Hoắc Tự Sâm nhàn nhạt cự tuyệt, “Không, tôi chỉ muốn làm nam nhân của em.”