【Đinh! Mở khóa công năng! Người chơi chắc chắn sử dụng “”Diệu kế cẩm nang””?】
An Tình nghĩ ngợi một lúc, quyết định sử dụng hết...
【Đinh! Chúc mừng người chơi đã sử dụng một lần “Diệu kế cẩm nang “!】
Chợt, trong đầu An Tình xuất hiện một dãy số liệu ẩn...
Chờ tiêu hóa hết tất cả số liệu trong đầu, An Tình kinh ngạc...
Thẩm Trì,... giống như là... một bệnh nhân tâm thần....
......
Sáng sớm ngày hôm sau, An Tình dọn sạch mớ hỗn độn trong nhà bếp...
Giả vờ làm như không có chuyện gì phát sinh, nhìn Thẩm Trì vò đầu từ trên cầu thang đi xuống, An Tình nở nụ cười chào buổi sáng...
Thẩm Trì lạnh lùng liếc An Tình, không nói gì.
Thẩm Trì là bệnh nhân tâm thần...
Cách nói này cũng không phải hoàn toàn chính xác, thực ra mà nói, Thẩm Trì là người đa nhân cách, tâm thần phân liệt...
Một nhân cách, là bộ dáng sinh hoạt bình thường của hắn...
Một nhân cách, lại không ngừng điên cuồng giải phẫu cơ thể động vật, tự làm tổn thương chính bản thân mình, tính cách thất thường, lúc thì tàn nhẫn, khi thì như một đứa trẻ...
Biết được bí mật này, dường như mọi việc hắn làm đều có thể lý giải được...
Pha một ly cà phê đưa cho hắn, An Tình ngẩn người đứng bên cạnh bàn, phát ngốc nhìn Thẩm Trì...
Không rõ nguyên nhân.
Sau một lúc lâu, Thẩm Trì lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt hắc ám, hỏi “Cô rửa sạch rồi?”
An Tình sửng sốt, một lúc sau, kéo kéo khóe miệng, giả vờ không hiểu “Thẩm tiên sinh, ngài muốn nói đến cái gì?”
Thẩm Trì bỗng nhiên ngồi xuống, ngón tay quẹt quẹt vài cái trên sàn nhà...
Một lát sau, hắn đứng lên, vẻ mặt trầm trầm “ Tất cả đồ vật và không gian trong căn biệt thự này là của ta, không có sự cho phép của ta, cô dám lộn xộn? “
Nói rồi, Thẩm Trì đột ngột đưa tay cầm lấy cánh tay An Tình, dùng sức xiết một cái...
An Tình bị đau, nhíu nhíu mày.
Lúc này, cô cảm giác được Thẩm Trì tức giận rồi.
Nghĩ nghĩ, cô buông ly cà phê xuống, ngẩng đầu chống lại tầm mắt sắc bén của hắn, bình tĩnh vô cùng, “Thẩm tiên sinh, ngài biết chuyện của ngài chứ?”
Nghe An Tình nói vậy, Thẩm Trì thoáng ngẩn ra.
Lực đạo ngón tay được nới lỏng...
“Như vậy là..., ngài biết... Bệnh của chính mình sao?”
Cô thử hỏi, uyển chuyển dùng phương pháp thăm dò, nhưng không trực tiếp vạch trần.
Làm bác sĩ, chắc chắn sẽ không muốn người khác biết được bệnh tình của mình.
Đôi mắt kia nhu nhu nhìn hắn, tựa hồ... muốn biểu đạt cái gì đó.
Thẩm Trì ngơ ngác nhìn chằm chằm An Tình.
Giọng nói của cô lại không ngừng quanh quẩn trong đầu của hắn.
Trước mắt một trận choáng váng, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút thở không nổi.
Trong đầu không ngừng vang lên âm thanh của cô...
Thẩm Trì bỗng nhiên lôi kéo An Tình cánh tay.
An Tình không kịp phòng ngừa, cả người theo quán tính, ngã về phía trước...
“Ta không có bệnh!”
An Tình ngã trên mặt đất, cô có cảm giác dường như có một vật sắc nhọn nào đó vừa cứa qua bàn tay mình, đau nhói...
Qua vài giây hồi hồn, cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn bàn tay ứa máu của mình...
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trong mắt Thẩm Trì lộ ra ánh sáng hưng phấn quái dị, trong tay hắn không biết từ khi nào đã cầm một con dao gọt hoa quả.
Sống lưng An Tình chợt lạnh toát, yết hầu bất giác căng thẳng, một sự sợ hãi từ chân đánh thẳng lên đỉnh đầu, một trận mồ hôi lạnh ùa đến...
“Có ai ở đây không?” Ngoài cửa chính bỗng có tiếng gõ cửa, phá vỡ sự giằng co của hai người...
An Tình thở nhẹ ra một hơi...
......
“Ở khu tra khám vừa phát hiện ra một người mắc một loại bệnh kỳ lạ, Thẩm tiên sinh, mời ngài xem qua một chút.”
Thẩm Trì dựa người vào ghế sofa, hai chân bắc chéo, ngón tay vuốt ve ấn đường, toát ra một vẻ cực kỳ ưu nhã.
An Tình bưng cà phê lên...
Ở tận thế, bởi vì các loại chứng bệnh kỳ lạ khác nhau không ngừng bùng nổ, cho nên người bệnh đặc thù sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài ở khu tra khám, không thể cùng mọi người sinh hoạt bình thường.
An Tình không cho rằng Thẩm Trì sẽ đáp ứng loại việc tốt này, ai ngờ, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Trì lại gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra cửa, đã có một chiếc xe chờ sẵn ở đó.
Thẩm Trì vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa sổ, đất đai nứt nẻ khô cằn, thậm chí có những nơi bị nứt sâu ra như sạt lở, có nơi còn không thể đi, càng đừng nói đến việc xây nhà ở hoặc trồng thức ăn, cây quả...