Lần này Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Dực thánh chân quân tróc nã yêu vật trở về hết sức thuận lợi. Vốn bên trong dự kiến, nếu hai vị thượng tiên ngay cả con tiểu yêu đều không bắt được, kia liền vất thể diện của Tiên giới đi chỗ nào? Chính là phức tạp trong đó cũng chỉ có hai vị đương sự mới biết được. Ngọc Đế lúc nói việc này cũng thật cảm khái, Tiên giới khi nào lại vô dụng đến nỗi một tên tiểu yêu cũng phải phiền đến hai vị thượng tiên. Cảm thấy không mấy hứng thú, Đế quân liền khen thưởng hai người vài câu rồi cho lui.
Trước mặt người ngoài, Huyền Ngự luôn ôn hòa khi nhắc tới chuyện này một lúc liền thập phần xấu hổ dừng không đề cập tới.
“Sư phụ, lần sau hạ phàm mang A Quỳ cùng đi được không?”
Tiểu cô nương hồng phấn nằm trong ngực hắn làm nũng, trên mặt mang theo hưng phấn cùng tò mò.
Huyền Ngự không thể tránh khỏi tươi cười cứng lại, rồi lại ôn nhu nâng môi, mặt mày ôn hòa nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Quỳ, duỗi tay xoa xoa tóc nàng, trầm giọng nói: “A Quỳ nếu nhiều ngày nghe lời học tập, sư phụ có thể suy xét.”
Bạch Quỳ chợt cười khanh khách vui vẻ. Huyền Ngự nhìn Bạch Quỳ, ánh mắt cũng càng thêm nhu hòa.
Lần trước đồng ý một yêu cầu của Cửu Thiên Huyền Nữ, đối phương lại thừa nước đục thả câu không nói một lời, chỉ nói lưu lại ngày sau dùng đến.
..............
“Thưa Huyền Nữ, Thái Tử Đông Hải Long cung gửi tới thiệp mời.”
An Tình rảnh rỗi không có việc gì liền đem thủ pháp vụng về họa một bộ hoa mẫu đơn phú quý. Mấy ngày trước cùng Huyền Ngự hạ phàm có đi qua một họa quán, cảm thấy thập phần vừa ý, trái phải không có sự tình phát sinh liền tiện tay vẽ bức họa này.
Tiểu đồng tử ngẫu nhiên ngắm đến bức họa nhìn giống bánh màn thầu hơn là hoa mẫu đơn kia, khóe miệng bỗng co rút, ngay lập tức rũ mắt, chưa từng nhiều lời nửa câu.
An Tình nhất thời tâm huyết dâng trào, vô cùng cảm khái đề chữ lên tranh, nàng một giới vai không thể đề tay không thể đề nhược nữ tử (nôm na là nữ hán tử, không tài không đức =]]), thế nhưng cũng có một ngày họa được như vậy.
Lại tự khen hoa mẫu đơn thêm vài lần, đặc biệt quý trọng goi người thu lên, nàng uống ngụm trà, tiếp nhận thiệp mời từ tay tiểu đồng.
“Bên Đông Hải gần đây đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhíu nhíu mày.
Tiểu đồng tử tay ôm bức họa, suy nghĩ cẩn thận, “Nô tài không rõ Thái Tử Long Hải muốn chúc mừng cái gì, cũng không nghe người bên ngoài nói gì tới.”
Nàng gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nếu nam chủ đã đưa thiệp mời tới nơi này, như vậy nhất định cũng sẽ mời Huyền Ngự. Nói không chừng việc này còn có quan hệ tới nữ chủ Bạch Quỳ.
Về tình về lý, càng xét về mục đích công lược, nàng càng muốn đi.
Sau khi cân nhắc, nàng bảo: “Chuẩn bị một phần lễ vật, mấy ngày nữa dự tiệc ta sẽ đem theo.”
Nhìn tiểu đồng tử ôm tranh chữ có chút lung la lung lay nàng không nhịn được nói: “Đừng làm rơi tranh, lại kêu thêm người tới thu thập.”
Tiểu đồng tử: “...”