Lúc nàng tỉnh lại, chỉ nghe thấy bên tai là tiếng khóc thút thít của ai đó.
Vừa nghiêng đầu đã trông thấy Vân Phi ở bên, hai mắt khóc đến sưng đỏ.
“Tiểu thư, nô tỳ không biết đây là nơi nào. Đều tại nô tỳ, nô tỳ làm liên lụy tiểu thư...”
Nàng không đáp chỉ dáo dác nhìn quanh.
Đây là một gian phòng rách nát giống như có niên đại hàng nghìn năm. Trong phòng bày mấy cái ghế dựa ngã trái ngã phải, mảnh sứ lớn bé toán loạn trên đất, mạng nhện bám đầy góc tường.
Một cỗ hơi thở âm trầm cùng bụi đất tràn vào xoang mũi, cảm giác vô cùng khó chịu.
Tất cả cửa sổ trong phòng đều bị bịt kín bằng ván gỗ, kín đến mức không có một tia nắng nào lọt vào được.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Trong khi nàng đánh giá gian phòng, cái bình hoa cũ nát trên bàn chợt “Choang” rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Tiếng khóc của Vân Phi tức thì chuyển thành tiếng thét chói tai.
An Tình nhìn sang, một màn trước mắt tức khắc khiến nàng níu lưỡi.
Trong bóng tối, trong gương đồng lại phản chiếu một cái bóng mơ hồ.
Vân Phi giống như bị người treo cổ, tay nàng quơ loạn trong không khí, đôi mắt trợn tròn: “Tiểu thư... Cứu mạng.”
Hơi thở âm lãnh dần bao phủ lấy nàng, một thứ gì đó ẩm ướt dán vào da khiến da đầu nàng tê dại.
Tầm mắt nàng rà xoát trên gương đồng, dáng vẻ cực kỳ chăm chú
[Đinh, xác định mục tiêu công lược. Độ khó: Bốn sao rưỡi.]
Tuy cái bóng trong gương đồng không rõ ràng nhưng xác thực chính là Đoạn Diệc.