Công Lược Boss Phản Diện

Chương 182: Chương 182: Vai ác là quỷ (6)




Vân Phi vẫn bị Đoạn Diệc tóm được, hơn nữa còn không biết bị hắn nhốt ở nơi nào.

Dường như trên thế gian không có gì có thể hấp dẫn hắn, dù cho có là món đồ gì hay kể cả tính mạng của bất kì ai.

Hắn giống như một đứa trẻ ham thích trò đùa dai. Chỉ cần thấy đồ gì thích ý hắn sẽ lập tức bày trò chọc ghẹo.

“Nếu ngươi dám chạy, ta lập tức sẽ giết nữ nhân này.”

Từ ngày bị Đoạn Diệc uy hiếp, An Tình bị nhốt trong phòng thì rất lâu nàng đã không gặp hắn, cũng không biết hắn đang giở trò gì.

Nữ chính nếu bị hắn giết mất thì nàng phải làm sao đây?

Chính là, nàng có hơi sốt ruột.

Phòng này cũng không có người khác ở, Đoạn Diệc cũng không hề trói buộc nàng. Đắn đo một lúc, cuối cùng nàng quyết định đẩy cửa phòng, ánh mặt trời tươi sáng chiếu vào, lập tức xua đi bóng đen u ám.

Chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, sau lưng một trận khí lạnh đã đánh úp tới, hơi thở ẩm ướt nháy mắt đem nàng bọc lại khiến nàng không nhịn được rùng mình.

Không cần nghĩ, chắc chắn là Đoạn Diệc.

Một âm thanh quen thuộc mà xa lạ vang lên: “Ngươi nuốt lời. Ta sẽ giết nữ nhân kia.”

An Tình ngạc nhiên.

Não vòng vèo một chút mới nhớ ra chuyện này, nàng không khỏi cảm thấy cạn lời.

Nàng bị giam ở đây lâu vậy, đối phương vẫn không xuất hiện, chẳng lẽ chính là chờ nàng chủ động bước ra cửa sao?

Tiếng cười lạnh nhạt của Đoạn Diệc quanh quẩn trong không gian.

Nhìn xem, loài người vẫn luôn xấu xí đến không chịu nổi như thế.

Lời hứa có ích gì? Lời hứa chính là để phá vỡ. Nếu vẫn luôn kiên định tin tưởng, chẳng qua là thiếu dụ hoặc mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không làm gì nên người kia có thể dễ dàng phá bỏ nó ngay trước mặt hắn.

Nghĩ như vậy, hắn liền nhíu mi.

Nàng cũng coi là một trường hợp đặc biệt, khi thấy hắn một không khóc thét, hai không làm loạn.

Hắn nheo mắt, tươi cười càng thêm khiếp người, ngón tay lạnh băng phác họa gò má nàng, từ trên cao lướt xuống, giống như thưởng thức món đồ cổ tốt nhất, cũng giống như vô cùng quý trọng nâng niu nhưng nơi đáy mắt chỉ có một mảnh lạnh lẽo đến tận xương tủy, nháy mắt chợt vụt tắt khiến người khác nghĩ rằng chỉ là ảo giác.

Khóe môi rũ xuống, tươi cười tắt lịm, ánh mắt Đoạn Diệc nặng nề: “Ngươi muốn ta giết nữ nhân kia như thế nào?”

Là một quỷ hồn du dãng nơi trần thế đã hơn trăm năm, hắn đã mười phần hiểu rõ lòng người, tuy đại đa số loài người đều thô bỉ xấu xí tột cùng nhưng luôn có vài ba dạng người giả nhân giả nghĩa nguyện ý vì người khác mà trả giá bằng tính mạng mình, giống như... nữ nhân trước mặt này.

Loại người này nếu giết luôn sẽ không phải lựa chọn tốt nhất mà phải khiến nàng nhìn người khác chết trước mặt nàng, như vậy mới là hoàn mỹ nhất...

Không khí quỷ dị bao trùm không gian giữa hai người.

Hắn thích thú mong đợi đáp án của nàng, giống như khoái cảm khi nhìn thấy con mồi sập bẫy thợ săn.

Lông mi An Tình khẽ run. Nàng cúi đầu yên lặng, thật lâu sau mới giơ tay phủ lên bàn tay đang vuốt ve má nàng: “Ngươi đã từng nghe chuyện xưa như vậy chưa?”

“Từng có một đứa trẻ, tuổi nhỏ đã mất cha mẹ nhưng hai người đã để lại cho hắn rất nhiều vàng bạc tài bảo, dùng rất lâu cũng không cạn cho nên hắn chưa từng phải vì sinh tồn mà sầu não.”

Ánh mắt Đoạn Diệc chợt ngưng lại, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.

“Hắn tha hồ tiêu xài những tiền tài đó, bên người cũng không bao giờ thiếu bạn tốt đi cùng. Hắn yêu nhất là chăm mèo cùng chó nhỏ, thậm chí khi đem sủng vật giao cho người hầu, nếu để chúng mắc bệnh thì đám người hầu phụ trách chăm sóc sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Rất nhiều người bị hắn tra tấn đến chết nhưng không có bất kì ai dám phản kháng hắn. Hắn cứ làm như vậy không biết mệt, không những vậy còn tự nhủ với chính mình: những mèo nhỏ chó nhỏ đó yếu đuối đáng yêu như vậy sao đám người hầu kia có thể không chăm sóc tốt cho bọn chúng?”

An Tình kéo tay hắn bên má nàng xuống, nhưng không buông ra mà nắm chặt lấy: “Theo ta, kỳ thật hắn không phải yêu thích đám sủng vật đó. Hắn chẳng qua là giống đứa trẻ đang cố phát tiết nỗi khổ sở trong lòng, rằng hắn vô cùng cô đơn...”

Nói xong, An Tình chậm rãi xoay người, hai tay nắm chặt bàn tay vĩnh viễn không thể ấm lại của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói những lời ấm áp: “Tuy ta không rõ ngươi đã trải qua những chuyện gì nhưng ta thấy, ngươi rất giống hắn.”

Đoạn Diệc hơi sửng sốt, mắt nâu dưới ánh nắng chiếu phảng phất như nhiễm một tầng sắc vàng nhàn nhạt. Rõ ràng hắn là quỷ nhưng lại tươi đẹp giống như một con người.

Lòng bàn tay có cảm giác ấm áp xuyên qua, đầu ngón tay cũng mơ hồ cảm nhận được xúc cảm ấm áp, như mơ lại như thực...

Nhưng hết thảy chỉ là ảo giác, hắn vĩnh viễn cũng không thể lần thứ hai cảm nhận được hơi ấm của người sống.

Nơi hắn chạm vào, toàn bộ vẫn luôn lạnh lẽo, âm u.

Dường như trong tích tắc, hắn đã khôi phục tâm trạng.

Ánh mắt âm trầm không ngừng quét trên mặt nàng, lạnh nhạt rút tay: “Ngươi sai rồi. Ta khác hắn. Ta cũng không phải hắn, ngươi không phải đem những ý nghĩ vô vị đó áp lên người ta.”

Trong thanh âm lạnh lẽo lại nhiễm một chút hoảng loạng không dễ gì phát hiện.

“Hơn nữa...”

Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ta cũng không cần bất cứ thứ gì từ ngươi. Ta muốn giết ai, ai chết ——”

Không đợi hắn nói xong, An Tình bỗng nhiên nghiêng người tiến tới, giang rộng hai tay ôm lấy người hắn lạnh băng cứng đờ. Nàng dựa đầu vào ngực hắn, hai tay vòng qua eo hắn, khẽ nghiêng mặt, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Người đang nói bỗng nhiên im bặt.

Nàng kéo một tay hắn đặt lên động mạch trên cổ mình, lập tức cảm nhận được người trước ngực cứng ngắc: “Có cảm thấy không?”

Nàng dịu dàng nói: “Dù không cảm nhận được độ ấm nhưng ngươi nhất định cảm nhận được nhịp tim đập.”

Không khí yên tĩnh chầm chậm lưu chuyển.

Hơn trăm năm nhìn những gương mặt sợ hãi khi thấy hắn, giống như hắn chỉ là một con quỷ vốn không nên tồn tại trên thế gian, hắn đã bao lâu chưa gặp gương mặt người khác nhìn hắn tươi cười?

Tuy thật mỏng manh, chỉ nhảy lên một chút, phảng phất như khẽ chạm ngón tay hắn nhưng quả thật, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nàng.

Hắn giống như đứa trẻ bị phát hiện ra bí mật, hất tay nàng ra, sắc mặt nặng nề, hai mắt như bối rối đảo qua mặt nàng: “Ngươi muốn làm gì?”

Bỗng nhiên bị hắn đẩy ra, nàng cũng không giật mình, vai ác vốn là như vậy: tâm cứng như đá, lạnh như nước.

“Tay ta trói gà không chặt, nếu dùng một từ để hình dung, đó chính là cá nằm trên thớt. Hơn nữa, thân thể ta vốn kém, ngươi muốn làm gì ta cũng được, ta đều đồng ý. Chỉ cần ngươi không giết bọn họ, ta nhất định sẽ không nuốt lời.”

Đoạn Diệc bỡn cợt liếc mắt một cái. Tất nhiên phải như thế, không cần nàng nói, vốn hắn muốn làm gì đều có thể, làm gì đến lượt nàng nhắc hắn?

An Tình nhướng mày nhìn hắn, chợt nhắm mắt, hai tay đan sau lưng, ngẩng đầu: “Muốn giết ta sao? Vậy thì đến đây!”

Đoạn Diệc đột nhiên trầm mặc, rũ mắt, liếc qua nàng.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên gò má nàng, bóng mi nhàn nhạt ám ảnh, đôi môi khô ráo lại đặc biệt căng mọng no đủ.

Hắn nhíu lông mày.

Chợt, An Tình cảm giác trên cổ hơi lạnh, một bàn tay xương xẩu lạnh băng dần dần thít chặt cổ nàng...

Nàng hơi sửng sốt, choàng mở mắt, đồng tử đen nhánh dán chặt hình ảnh hắn.

Không khí ẩm ướt dính nhớp ngày càng dày đặc, khí lạnh giống như hồ băng khiến da đầu tê dại.

Những ngón tay của hắn lưu luyến lơ đãng vuốt ve làn da nàng trắng nõn, bất chợt, nơi đầu lưỡi bỗng có cảm giác khô khốc.

Hắn nheo mắt, đáy mắt mang theo tia sáng khác thường, giống như bị dụ hoặc ngày càng tiến gần nàng...

Một cảm giác ẩm ướt ngấm vào người An Tình, trên cổ cảm nhận được dấu môi lạnh băng, nàng bỗng nhiên cứng người.

Ánh mắt âm u xẹt qua chiếc cằm nhỏ xinh của nàng. Hắn nhắm chặt hai mắt, lần nữa mở ra, khí thế đã trở lại như ngày thường.

Hắn dời môi, hơi thở lạnh lẽo mập mờ lan tỏa——

An Tình chợt cảm thấy cằm ấm áp, sau đó đã thấy hắn thu tay, hai mắt nặng nề nhìn qua nàng, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ngay trước mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu, trong lòng tràn ngập thắc mắc, cảm xúc lạnh băng nơi ngón tay dường như vẫn còn lưu lại trên cổ nàng.

Nàng duỗi tay xoa xoa, trong lúc thất thần, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.