“Bài luận văn các em cuối giờ nộp cho lớp trưởng, còn có đại hội thể thao mùa xuân vào tháng sau hi vọng các em tích cực tham gia“.
Lúc sau, học sinh trong lớp sôi nổi tản ra.
Trên biển ghi: Lớp chuyên.
Trong phòng, một nam sinh lười biếng dựa trên ghế, tay cầm bút viết linh tinh, đám bạn học xung quanh lục tục kéo nhau đến nộp bài luận, kê cao thành một chồng trước mặt hắn. Đợi đến khi phòng học đã vắng người, An Tình mới rũ mắt nhìn đồng hồ, bước nhanh đi vào.
“Xin lỗi, mình muốn hỏi một chút“. Lúc này, nữ sinh với mái tóc sợi đay từ phía dưới lớp học đi đến trước mặt nam sinh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cuối tuần mình có việc bận, không đến có được không?”
Cô gái nhăn mày, trên mặt trắng nõn lộ ra một tia lo lắng, gương mặt tinh xảo càng tăng thêm vẻ xinh đẹp ngọt ngào.
Tần Nguyên Ngăn hơi ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua trên mặt cô gái: “Không biết.”
Cô gái nhất thời khó xử, trầm mặc cắn môi.
“Chị có thể tự mình đi hỏi giáo sư.” Một tiếng nói bỗng vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. An Tình mỉm cười buớc đến, nheo mắt, ánh nhìn dừng trên người cô gái. Là Bạch Vận.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của An Tình khiến cô gái sửng sốt. Cô không hiểu liếc mắt nhìn An Tình đáp: “Cám ơn”, sau đó liền xoay người rời đi.
“Anh có muốn em giúp một tay không?”
Chồng luận văn trước mặt hắn rất cao, ước chừng cao đến cả thước.
(1 thước (xích) = 33 cm)
“Không cần.” Tần Nguyên Ngăn dọn đồ, lưu loát đứng lên. Tầm mắt lạnh nhạt đảo qua An Tình, cũng không nhiều lời nhấc chồng luận văn lên, bước nhanh ra khỏi phòng học.
“Học trưởng, đừng lạnh nhạt như vậy...” Cô chạy đuổi theo hắn.
“Để em giúp anh một tay.”
“Không cần.”
“Cầm nhiều như vậy nhất định rất mệt”
“...”
“Để em giúp cho, đừng khách khí.”
“...”
“Học trưởng... học trưởng, anh đi chậm một chút.”
......
Tần Nguyên Ngăn sau khi lên lớp thì lại tới thư viện, có vậy mới luyện thành một thân học bá.
(“Học bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Ngược lại “học bá” là “học tra“.)
Nhớ tới trước đây thời phổ thông, mấy tên lười nhìn hắn cắm cúi làm bài trên sách, trên mặt liền lộ ra vẻ nghẹn khuất như ăn phải mướp đắng. Quả nhiên, bất kể trải qua bao nhiêu năm, bản tính con người vẫn như cũ không thay đổi.
An Tình nhìn đối phương nghiêm túc tính toán những thứ mà cô hoàn toàn không hiểu, bỗng cảm thấy mọi thứ vô cùng cao thâm khó lường. Bảng thống kê cùng hàm số xếp thành... số liệu? Dựa vào việc không thể gây họa cho rường cột nước nhà, cô ngồi bên cạnh hắn thập phần yên tĩnh.
Thiếu niên nghiêm túc vùi đầu vào số liệu, hoàn toàn không để ý đến sự tình xung quanh, không biết đã qua bao lâu, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu liền thấy đối phương đang chống cằm, nửa khép mắt giống như vô cùng nhàm chán. Hắn liếc cô một cái, thầm nghĩ: nữ sinh này dạo gần đây dường như vẫn luôn xoay quanh hắn.
Vừa thấy hắn ngẩng đầu, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Học trưởng viết xong rồi à?”
Nghe vậy, thiếu niên chợt cúi đầu, lần thứ hai cầm bút, dùng hành động thực tế trả lời cô.
Đến khi mặt trời lặn xuống Tây Sơn, Tần Nguyên Ngăn mới buông bút, từ giữa một đống bản vẽ hơi ngẩng đầu, cảm thấy cổ đau nhức, hắn khó chịu hít thật sâu một hơi. Ngẩng đầu nhìn thẳng, trước mặt hắn là cô gái không chút phòng bị ngủ gối lên cánh tay, mái tóc dài hơi loạn vắt một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng, hai mắt nhắm chặt, gương mặt khi ngủ có chút ửng hồng. Cô gái bỗng nhiên chép miệng, môi đỏ khẽ hé rồi khép lại. Đồng tử hơi co rút, Tần Nguyên Ngăn vội di chuyển tầm mắt. Hắn nhéo ngón tay cầm bút, không tự giác tăng thêm hai phần lực đạo. Cô gái tựa hồ quan tâm hắn vô hạn, không rõ từ khi nào, hắn vẫn luôn cảm thấy bên người luôn là một mảnh ồn ào.