Tần Nguyên Ngăn ngồi trước màn hình máy tính chợt giơ tay che mặt, khóe miệng không thể ức chế giương cao.
An Tình thổ huyết trong lòng, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên bàn phím.
Thật lâu sau, vị Trăng Lạnh Không Thuyền này gây họa lại làm như không có việc gì nói với cô: “Ừ, thao tác không tệ, kỹ thuật vẫn cần rèn luyện“.
Táchhh — An Tình phảng phất như nghe thấy âm thanh trái tim mình đang vỡ vụn.
Từ Từ San Hô:...
Quỷ dị trầm mặc hồi lâu, Từ Từ San Hô mới lên tiếng: “Sắp tới có thể em sẽ không online“.
Trăng Lạnh Không Thuyền:...
Ngẫm nghĩ, cô nhắn tiếp: “Em tuyệt không có ý khác đâu! 8/4 này trường tụi em tổ chức đại hội thể thao, em muốn đi cổ vũ“.
Cô đơn giản thông báo một tiếng sau đó offline, bỗng có cảm giác ngày hôm nay online chả có lợi gì.
Gì Tây cùng Trăng Lạnh Không Thuyền tụ họp. Hai người bắt đầu đi làm nhiệm vụ, được nửa đường, Gì Tây bỗng thắc mắc: “Sao có cảm giác mình đã bỏ lỡ việc gì nhỉ?”
Trăng Lạnh Không Thuyền không thèm để ý đến hắn.
Im lặng một lát, cửa phòng bỗng bị đối phương đập “thùng thùng” rung động.
Tiếng kêu sợ hãi của Gì tây quanh quẩn trong phòng: “Khoan đã, đại hội thể thao vào 8/4? Không phải trường cậu cũng tổ chức sao?”
“Chẳng lẽ hai người chung trường?” Gì Tây hò hét.
Ngón tay Tần Nguyên Ngăn hơi dừng lại sau đó mặt không đổi sắc cúi đầu chuyên tâm gõ bàn phím.
“Cậu không hiếu kỳ à? Tôi đây muốn đi xem!!!” Gì Tây xông tới ôm bả vai đối phương, cười tủm tỉm nói.
Tần Nguyên Ngăn hơi trầm ngâm, liếc mắt nhìn tên bạn đang kích động: “Không sợ à?”
“Sợ cái gì?”
Hắn nhếch miệng, cặp đồng tử đen nhánh sâu kín đảo qua trên mặt Gì Tây, nhàn nhạt lên tiếng: “NHÂN YÊU” (nam chơi acc nữ).
Gì Tây bỗng buồn nôn, há miệng thở dốc, oán hận trừng mắt nhìn Tần Nguyên Ngăn sau đó tuyệt vọng ngậm miệng. Hắn tỏ vẻ sẽ không bao giờ cùng người này nói chuyện.
Nửa nâng mắt, ngón tay thon dài chống cằm, tầm mắt Tần Nguyên Ngăn khẽ đảo qua tin tức của Từ Từ San Hô: “Đại hội thể thao sao?”
Nhắm mắt, ngón tay hắn như có như không gõ nhịp trên mặt bàn.
......
Đại hội thể thao bắt đầu trong khí thế hừng hực của sinh viên, sân thể dục biển người tấp nập, An Tình làm tình nguyện viên bất đắc dĩ cũng bận rộn xoay quanh như chong chóng.
“Pằng——”
Nghe thấy tiếng súng vang lên, mọi người từ vạch xuất phát nhổm người dậy chạy như bay, xung quanh khán đài là âm thanh hò hét đinh tai nhức óc.
An Tình đã dọn xong một thùng nước khoáng liền chậm rãi đi dọc theo lan can khán đài, mắt cũng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, nhướng mày mỉm cười. Cô xoay người đem thùng nước để trên mặt đất, từ trong đó lấy ra vài chai, chạy nhanh về phía tây sân thể dục.
Một nam sinh cầm khăn lông xoa mồ hôi trên cổ, trên miệng không ngừng than: “Nóng quá“. Vừa quay đầu, cậu liền kinh ngạc khi thấy Tần Nguyên Ngăn vẫn trấn định như thường: “Cậu không nóng à?”, càng kinh ngạc hơn khi thấy làn da đối phương trắng nõn tỏa sáng dưới ánh mặt trời cũng không có lấy một giọt mồ hôi. Tần Nguyên Ngăn nhàn nhạt nhìn thoáng qua cậu ta, im lặng không nói.
“Học trưởng cố lên!”
Nam sinh đứng cạnh hắn tủm tỉm cười trêu: “Em gái này đúng thật là vô cùng nhiệt tình đấy“.
Quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang là bóng dáng thiếu nữ yểu điệu, trên người mặc áo sơ mi trắng thuần cùng váy ngắn, mái tóc dài buộc cao khẽ lắc lư theo từng động tác vẫy vẫy tay. Cô cong môi, đáy mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười xinh đẹp. Chỉ một lát sau, cô đã vòng qua đám người chạy tới trước mặt hắn. Làn da trắng nõn như ngọc khẽ ửng hồng, mồ hôi hai bên thái dương vẫn không ngừng chảy dọc. Cổ họng bỗng khô khốc, Tần Nguyên Ngăn rũ mắt, còn chưa kịp nói, một cánh tay đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Học trưởng, nước của anh.”
Hắn di chuyển tầm mắt, cuối cùng dừng trên gương mặt của cô.
“Này Nguyên Ngăn, cậu muốn uống nước à? Đang tính hỏi cậu...A?”
Một nam sinh đang cầm chai nước muốn đưa qua đúng lúc lại nhìn thấy An Tình, lời muốn nói liền nuốt trở vào.
Thời tiết nắng nóng khó chịu, lại thêm việc chạy cự li 1500m dưới cái nắng như vậy xác thật khiến thân thể vô cùng mệt, việc bổ sung nước là điều vô cùng cấp bách.
“Học trưởng chắc nóng lắm nhỉ...” An Tình cười tủm tỉm nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của cô, không biết tại sao trong lòng Tần Nguyên Ngăn lại khẽ động.
Cô trêu hắn: “Anh có muốn hay không này~”, vừa nói vừa dương cao chai nước trong tay.
Chai nước trong suốt lấp lánh lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, đặc biệt chói mắt. Hầu kiết khẽ nhúc nhích. Hắn lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau vươn tay——
“Đã có“. Hắn lưu loát xoay người, vòng qua người An Tình, lập tức đi đến bên cạnh nam sinh đang dọn vệ sinh.
An Tình: “...”
Hắn ngay lập tức mở nắp, ngửa cổ dốc ngược chai nước. Yết hầu nam tính giao động nuốt xuống dòng nước. Uống xong, hắn nghiêng mặt nhìn cô.
Trong lòng An Tình ba chấm, vặn chai nước bị người nào đó ghét bỏ, kề bên miệng hung hăng uống một ngụm lớn.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +60.]