Lãnh Vong Ngạo Thiên rút kiếm “tạch” một tiếng, sau liền vọt tới chỗ hai người. Rõ ràng sựu việc lần trước đối với hắn là một sự sỉ nhục.
“Dám khiêu khích bang chủ? Một giây thôi liền cho hắn biết bông hoa vì sao lại hồng!”
Quả táo ngây ngô: “Thế mà cũng có người bảo hộ cô ta, Chanh yên tâm, tuyệt đối sẽ không tha cô ta!”
“Lo cái gì, bang chủ thu thập người còn chưa đến một giây đâu.”
Nhưng sự tình gây buồn bực cho đám người lại diễn ra.
Nhìn hai người đang đánh nhau trên màn hình, An Tình không nhịn được khẽ cong khóe môi.
Thời gian cứ thế trôi qua, từ lòng bàn tay đặt trên bàn phím đã toát ra một tầng mồ hôi. Xếp hạng bảng PK tất nhiên không thể nghi ngờ, thực lực của hắn cũng xứng với danh hiệu, nhưng vì sao... hắn lại không thể bắt được tên Trăng Lạnh Không Thuyền này. Nếu lần trước là ngoài ý muốn, còn lần này? Trăng Lạnh Không Thuyền đối phó với hắn dường như vô cùng thành thạo, đối với công kích của hắn cũng đều dễ dàng hóa giải.
“Bang chủ bị sao vậy“. Dần dần mấy người Chanh Ngây Ngô cũng nhận ra điều không đúng.
“Trăng Lạnh Không Thuyền là ai?”
“Chưa từng nghe qua, bảng đơn PK mười người trong hội có tới bốn người, những người còn lại sao lại không biết?”
Hai người giằng co một lúc lâu, Từ Từ San Hô vẫn luôn được Trăng Lạnh Không Thuyền bảo hộ ở phía sau, Lãnh Vong Ngạo Thiên có muốn đột phá như thế nào đều bị Trăng Lạnh Không Thuyền ngay lập tức loại bỏ.
“Đến lúc rồi.”
Lúc sau, Trăng Lạnh Không Thuyền vẫn luôn im lặng chợt gửi tới một câu.