Đây là một buổi hôn lễ không có chú rể.
Cô gái mặc lễ phục lấp lánh kim sa ngồi trong căn phòng xa hoa nhưng trống rỗng. Bàn tay cô siết chặt di động, vì dùng quá sức khiến những đầu ngón tay trắng bệch.
Cô đã gọi cho Lạc Thời rất nhiều lần nhưng chẳng ai bắt máy. Đến cuối cùng, người đó đã trực tiếp khoá máy.
Ở sảnh đãi tiệc, cô đi bên cạnh xe lăn của hắn, mỉm cười chào đón mỗi một vị khách đến tham dự. Nhưng sau khi nhận một cuộc điện thoại, hắn lại vội vội vàng vàng rời đi, nửa câu giải thích cũng chẳng nói.
Cứ thế bỏ một mình cô ở lại.
Cuối cùng, cô gọi cho Ôn ca ca. Giọng của Ôn ca ca hơi nghẹn ngào lại khàn đục, y nói với cô rằng, Lạc Uyển khó sinh.
Lạc Uyển, chị gái của Lạc Thời.
Lạc Thời đối xử với chị của mình vô cùng tốt, tốt đến nỗi khiến cô phải ghen tị.
Nhưng cô không thể trách móc gì vì dù sao đó cũng là chị của hắn.
Sắc trời dần tối mịt.
Cô gái vẫn ngồi trong phòng, không hề bật đèn. Trợ lý của Lạc Thời mang cho cô một ly nước ấm và nói, là Lạc Thời lo cô chưa dùng bữa tối, dạ dày sẽ không thoải mái.
Lạc Thời đã quay lại sao?
Cô uống nước xong lại yên lặng, khẩn trương chờ đợi.
Nhưng sau khi đợi hồi lâu, ý thức cô dần mơ hồ, trước mắt một màu đen nhánh. Trong lồng ngực như thể đốt lên một đống lửa, thân thể càng ngày càng nóng, miệng lưỡi cũng khô khốc.
Cửa phòng bị ai đó lặng lẽ đẩy ra, một bóng đen ngồi xuống mép giường.
Cô khàn khàn lên tiếng, “Là Lạc Thời sao?”
Không ai đáp lại.
Chỉ có một thân thể lạnh lẽo bao trùm lấy cô... .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Lúc cô tỉnh lại, đã là buổi sáng.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.
Cô nhìn về phía cửa, nhìn người đàn ông tinh xảo ngồi trên xe lăn. Nhớ lại chuyện đêm qua, gương mặt còn chưa kịp đỏ lên thì một phong thư đã bị ném đến trước mặt cô.
Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng sau khi mở phong thư, tay cô đột nhiên run lên... Những bức ảnh chụp xấu xí rơi lả tả xuống tấm thảm xám nhạt.
Nệm chăn hỗn độn sau cuộc hoan ái, mép giường còn có bộ lễ phục bị xé rách.
Cô chỉ mặc một bộ áo ngủ hai dây màu trắng, ngồi bệt trên sàn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tây trang phẳng phiu trên xe lăng nơi cửa phòng, sắc mặt trắng bệch, “Lạc Thời...”
Lạc Thời hơi nghiêng đầu, đẩy xe đến trước mặt cô, dùng ánh mắt đánh giá từ trên cao nhìn xuống. Hắn khom lưng, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh trơn bóng của cô.
Những dấu hôn đỏ đậm.
Mờ ám lại thối nát.
“Khương tiểu thư, tối hôm qua là đêm đính hôn của chúng ta, tên đàn ông kia có làm cô thoải mái không?”, Lạc Thời rút tay về, nghiền ngẫm cười cười.
Cô gái không thể tin mà nhìn lại hắn.
Những bức ảnh chụp rơi rãi trên đất, bộ dáng của cô gái vô cùng rõ nét trong khi hình bóng của người đàn ông chỉ lờ mờ...
Cô dâu mặc bộ lễ phục lấp lánh dựa vào ngực của người đàn ông xa lạ, hai mắt mê mang, ý thức mờ mịt, gương mặt đỏ ửng.
Lễ phục trượt xuống giữa lưng, người đàn ông xa lạ dùng bàn tay nhẹ ôm lấy vòng eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Son đỏ nhạt nhoà, đôi môi sưng mọng.
...
“Em không biết tại sao lại thành như vậy”, cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, giây tiếp theo, cô duỗi tay khẽ bắt lấy ngón tay hắn, “Lạc Thời, em nghĩ đó là anh, em cho rằng...”
Lạc Thời nhíu mày, nhàn nhạt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Hắn chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay cô, dùng những đầu ngón tay lạnh lẽo, từng ngón từng ngón bẻ tay đối phương ra, ngữ khí mang theo chút trào phúng, “Khương tiểu thư, bàn tay này tối hôm qua là dùng để ôm người khác nhỉ?”
Nói xong, hắn rút một chiếc khăn tay màu trắng, tỉ mỉ lau chùi nơi bị cô chạm vào.
Cô gái cúi đầu, nhìn vào tay mình.
Hắn đang chê cô bẩn.
Dù hắn chưa nói gì nhưng cô có thể nhìn ra.
Một Lạc Thời trước đây còn đối xử với cô hết sức dịu dàng, hiện tại lại giống như thay đổi thành người khác.
Cô bất giác nhìn sang ly nước bên cạnh, dưới đáy ly còn lưu lại một lớp bột trắng đã khô.
Cô gái ngẩng phắt đầu, “Ly nước kia là trợ lý của anh mang đến...”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Cô không dám tin nhìn Lạc Thời.
Lạc Thời khẽ cười một tiếng, đẩy xe đến gần, “Phỉ Phỉ, cô nghĩ ly nước kia là ai cho người mang đến?”
“Không thể nào”, cô gái nỉ non, “Ôn ca ca nói, ngày hôm qua anh ở bệnh viện, anh...”
“Ôn ca ca?”, Lạc Thời duỗi thẳng lưng, quay sườn xe lăn về phía cô, lạnh lẽo mỉm cười, “Ôn ca ca trong miệng cô biết tường tận trò chơi này từ đầu tới cuối. Thậm chí, y còn từng tham dự nữa kìa”
“Muốn trách thì nên trách bản thân cô tại sao lại là vị hôn thê được đính hôn với Tạ Trì từ trong bụng mẹ đấy”
Tạ Trì, chính là cha ruột của đứa con trong bụng Lạc Uyển.
Cô gái hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy, “Anh làm vậy là vì... Lạc Uyển?”
“Nhưng chị ấy là chị anh mà”
“Chị?”, Lạc Thời liếc nhìn cô, ôn nhu cười, “Tôi có nói cô ấy là chị ruột của mình sao?”
Cô gái thất hồn lạc phách, ngã ngồi lại chỗ cũ, “Cho nên, ngay từ đầu anh chủ động tiếp cận tôi chỉ vì ngăn tôi không phá vỡ hạnh phúc của Lạc Uyển?”
Lạc Thời không đáp lại, hắn điều khiển xe về phía cửa, “Hôn ước bị hủy bỏ”
Trước khi cửa phòng đóng lại, hắn chợt dừng xe, ánh mắt quét qua những tấm ảnh chụp trên đất. Tuy không thể thấy rõ mặt của người đàn ông xa lạ nhưng lại có thể thấy rõ chiếc quần tây đắt tiền trên đôi chân thon dài kia.
Đây không phải là “gian phu” hắn sắp xếp.
Nhưng, chẳng sao cả.
Hắn ác liệt tuyên bố,
“Trò chơi kết thúc!”
...
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ nguyên chủ chậm rãi tối đen.
Khương Phỉ mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi ở dãy ghế sau trên một chiếc hơi. Hiện tại là buổi tối, ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, nước mưa theo cửa sổ ào ạt chảy xuống.
Những ngọn đèn đường ngẫu nhiên chạy lướt qua, phản chiếu lại bộ dáng của cô trên cửa sổ.
Khương Phỉ quan sát thật kĩ càng hình ảnh kia.
Làn da trắng ngần như tuyết, đôi mắt hơi sưng đỏ như hồ nước trong vắt, mỗi lần đồng tử khẽ chuyển sẽ có những gợn sóng lăn tăn, lấp lánh. Đây là một gương mặt thuần khiết lại không mất vẻ phong tình.
Khương Phỉ vươn tay, những ngón tay mượt mà như lá hành non, cô dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt.
Cô rất thích gương mặt này.
“Khương tiểu thư, về việc Khương lão gia qua đời, xin cô nén bi thương”, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, cô gái này từ lúc lên xe liền không nói một lời, chỉ một mình yên lặng khóc khiến ai thấy cũng đau lòng, “Chỉ chút nữa thôi sẽ đến Tạ gia. Tạ tiên sinh tuy có chút lạnh lùng nhưng đối xử với người khác rất tốt, hai bên gia đình đã cho hai người đính hôn từ trong bụng mẹ, sau này nơi đó chính là nhà của ngài!”
Khương Phỉ đóng cửa sổ lại, không nói gì.
Tài xế cũng không thấy lạ, dù sao người thân duy nhất mới qua đời không lâu.
Khương Phỉ xoa huyệt Thái Dương, thầm nói trong lòng, “Hệ thống?”
Trong đầu vang lên một tiếng “Đinh“.
【 Hệ thống: Xin chào ký chủ, Hệ thống Nguyên phối xin được phục vụ! 】
Khương Phỉ thầm mắng lần thứ mười ngàn về cái tên “Hệ thống nguyên phối” này, “Nhiệm vụ của tôi là gì?”
【 Hệ thống: Nguyên chủ tự nguyện dâng hiến mạng sống để giúp ký chủ có thể tiến hành công lược. Bằng việc thu thập độ hảo cảm của các nhân vật mục tiêu, ký chủ cũng có thể đạt được tiền thưởng tương xứng. Độ khó của nhân vật mục tiêu càng cao, tiền thưởng sẽ càng cao. Giá trị tiền thưởng sẽ được hiển thị trên đỉnh đầu các nhân vật mục tiêu, chỉ có ký chủ mới thấy được. Hãy nhớ, trước khi hoàn thành cốt truyện chính, không thể làm những việc lệch khỏi quỹ đạo quá lớn! 】
Khương Phỉ nhướng mày, “Thợ săn tiền thưởng?”
【 Hệ thống không dao động: Linh thạch hồi sinh là thứ có thể làm sống lại hết thảy những vật đã chết, có giá 100 triệu linh tệ. Linh tệ hiện tại của ký chủ: 0.】
Khương Phỉ chợt câm nín.
Cô vốn là thần nữ được sinh ra từ trời đất, thông qua việc hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt. Yêu thích lớn nhất chính là lang thang khắp tam giới ngũ hành*, uống chút rượu ngon, thưởng thức chút cảnh đẹp, đi giữa muôn vàn mỹ nhân.
(*Một cách nói của Đạo gia, dùng để chỉ mọi thứ xung quanh thế giới của chúng ta hoặc phạm vi toàn vũ trụ)
Đơn giản dựa vào gương mặt này cùng công pháp vô thượng của thần nữ, cô cứ thế cứng mềm đều ăn, bất khả chiến bại.
Nhưng, thành vì mỹ nhân, bại cũng vì mỹ nhân*.
(*Có lẽ muốn nói mọi thứ đều bắt nguồn từ cái đẹp