Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 32: Chương 32: Thế thân giới giải trí 10




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Vết sẹo trên người Khương Phỉ khôi phục rất nhanh, sau khi bác sĩ cẩn thận kiểm tra xong, chỉ nói đợi cô có thời gian có thể tiến hành giải phẫu xoá sẹo. Tuy không thể làm nó hoàn toàn biến mất nhưng có thể giảm thiểu triệt để.

Sau khi đi ra bệnh viện, Khương Phỉ và Ngôn Vân Chu trực tiếp về khách sạn.

Khương Phỉ tiếp tục quay phim.

Suất diễn còn lại của cô không nhiều lắm, phần lớn là trò văn, mỗi ngày tính ra cũng rất nhẹ nhàng.

Từ lần trước sau khi Ngôn Vân Chu xuất hiện ở phim trường, y đã không hề kiêng kỵ việc bị người khác phát hiện. Mỗi khi y có thời gian liền im lặng đợi ở cửa phim trường để đón cô về khách sạn. Nhân viên ở phim trường từ sự kinh sợ, ngạc nhiên lúc ban đầu dần dần đều biến thành bình tĩnh.

Một tháng rất nhanh trôi qua.

Hôm nay, Ngôn Vân Chu gọi cho Khương Phỉ, nói công ty có việc nên đêm nay muộn một chút mới về được. Y bảo cô xong việc thì trực tiếp về khách sạn, còn lại là một ít dặn dò vụn vặt.

Khương Phỉ cũng tùy ý nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Trong khoảng thời gian này y luôn như vậy, tự động báo cáo hành trình của mình với cô bất chấp cô có thấy hứng thú hay không.

Ngôn Vân Chu nghe được ngữ khí đầy đối phó của cô cũng cười nhạt một tiếng, nhưng lần sau vẫn như cũ gọi điện.

Lúc từ phim trường về lại khách sạn đã là 8 giờ rưỡi tối.

Khương Phỉ bước ra thang máy đã nghe thấy một mùi mùi rượu nhàn nhạt. Bước chân cô hơi khựng lại, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng mình, quả nhiên cô thấy Tần Mạc đang không chút cảm xúc đứng đó.

Nếu tính kĩ lưỡng thì từ sau bữa tiệc tối tư nhân kia, đây là lần đầu tiên cô và Tần Mạc chân chính gặp mặt.

Hắn như cũ một thân tây trang, chỉ là cà vạt lỏng lẻo, tóc rối bù, đôi đồng tử đen như mực mang theo chút men say đang thẳng tắp chiếu vào cô. Cả người đều toát ra mùi rượu, mặt mày đầy vết xanh tím, khóe môi còn rỉ ra một tia máu, nhìn có chút chật vật.

Khương Phỉ nhìn hắn một cái, biểu tình nháy mắt căng thẳng. Cô cúi đầu lấy thẻ phòng, định đi vòng qua hắn.

Tần Mạc yết hầu căng chặt, đi theo cô hai bước, “Khương Phỉ...”

Khương Phỉ bước chân hơi dừng lại, “Tần tiên sinh lại uống say, đi nhầm đường, tìm lầm người nữa sao?”

Ngữ khí trầm thấp kia khiến người nghe không phân biệt được là tự giễu hay châm chọc.

Tần Mạc nhìn cô, mấp máy môi lại nói không nên lời.

Tựa như lần trước, hắn uống say, đi đến đây lại mạnh miệng nói “Đi nhầm“.

Khương Phỉ đợi trong chốc lát, cuối cùng tự giễu cười, đứng thẳng người định đi vào phòng.

“Không hề đi nhầm”, thanh âm của Tần Mạc đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Bàn tay đặt trên nắm cửa của Khương Phỉ cứng đờ.

Tần Mạc nhìn động tác mang theo chần chờ của cô, trong mắt miễn cưỡng loé lên chút tia sáng, “Anh đến tìm em, Khương Phỉ”

“Có vài lời muốn nói với em”

“...”, Khương Phỉ đưa lưng về phía hắn, không nói gì.

“Thời gian gần đây, anh vẫn luôn nghĩ, nếu chúng ta không chia tay sẽ như thế nào?”, Tần Mạc đi đến phía sau cô, nhìn bóng lưng cô tiếp tục nói, “Chúng ta có lẽ đã kết hôn hoặc có lẽ cũng không. Có lẽ em sẽ không gặp phải vụ nổ mạnh kia, những việc trung gian cũng sẽ chẳng xảy ra. Sau này, chúng ta sẽ giống như những cặp đôi bình thường, đi hết một đời. Trong quá trình đó, có lẽ sẽ xảy ra cãi nhau, tranh chấp, nhưng cuối cùng luôn có thể làm hoà...”

“Khương Phỉ, anh chưa bao giờ biết, bản thân lại nhớ rõ nhiều việc về em đến vậy. Em thích đóng phim, không thích xã giao, thích hoa bách hợp, không thích anh uống rượu. Năm năm qua, người ở bên cạnh anh, là em! Từ trước đến nay đều không phải người khác! Anh cũng biết, em không phải loại người vì tài nguyên mà đi theo đàn ông...”

Khương Phỉ im lặng nghe hắn mặc sức tưởng tượng, tay đặt trên nắm cửa siết chặt, thật lâu sau, cô mới thấp giọng nói, “Đều qua cả rồi”, sau đó định mở cửa phòng bước vào.

“Khương Phỉ!”, Tần Mạc đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cô, “Chúng ta làm lại từ đầu, được không? Em vẫn còn quan tâm anh không phải sao...”

“Tần Mạc!”, Khương Phỉ dùng sức giãy giụa.

Tần Mạc dường như bị đụng vào miệng vết thương, nhẹ hít một hơi.

Khương Phỉ động tác cứng đờ, không tiếp tục động đậy.

Tần Mạc phát hiện sự hành động của cô, đột nhiên bật cười, “Em vẫn còn quan tâm anh, Khương Phỉ”

Khương Phỉ xoay người nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt không biết phải làm sao. Cô thấp giọng nỉ non, “Tần Mạc, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tần Mạc nhìn vành mắt đỏ ửng của cô, trong lòng đau xót, hắn bước lên trước ôm cô vào lòng, “Khương Phỉ, nếu không phải quan tâm anh, vì sao em lại để tâm vết thương trên mặt anh đến vậy?”

Những vết thương này, là do người của Ngôn Vân Chu đánh, là bọn đánh thuê trà trộn trong những nơi hỗn loạn, chưa bao giờ lộ diện, chỉ nghe theo lệnh Ngôn Vân Chu. Y bảo vệ khách sạn này đến kín mít, nếu không phải hôm nay y không ở đây, hắn sẽ không thể dễ dàng tiến vào đến vậy.

Chỉ là, hiện tại nhìn đến Khương Phỉ động dung, vết thương tựa hồ cũng chẳng thấm thía gì.

“Tần Mạc”, Khương Phỉ cúi đầu ngắt lời hắn, thanh âm càng thêm hoảng loạn, “Trong phòng tôi có hòm thuốc, thoa thuốc xong anh nên rời đi ngay”

Nói xong, cô mở cửa phòng bước vào.

Tần Mạc nhìn bóng lưng cô, biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể làm, hắn môi mỏng nhẹ mím lại, không nói thêm gì nữa.

Đèn trong phòng màu vàng, có chút mờ ám.

Khương Phỉ cầm tăm bông, chấm thuốc mỡ, giúp Tần Mạc xử lý vết thương trên mặt.

Vết thương trên khóe môi rất sâu, vừa chạm vào liền chảy rất nhiều máu.

“Xin lỗi”, Khương Phỉ thấp giọng nói, động tác càng thêm nhẹ, cũng càng thêm chuyên chú. Cô “bất giác” nói, “Sau khi về nhà, nhớ phải mỗi ngày hai lần sát trùng thoa thuốc, nếu không có thể sẽ để lại sẹo, vết thương trên mặt cũng vậy...”

Tần Mạc bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt đang thoa thuốc giúp mình, nhìn ánh mắt chuyên chú và vành mắt ửng đỏ của cô, cũng lắng nghe lời cô nói.

Tựa như quay về trước đây.

Khi cô còn yêu hắn và thật lòng quan tâm hắn.

Tầm mắt hắn dừng trên vết sẹo nơi má trái, trong lòng chua xót lại đau đớn.

Hắn đi điều tra, cảnh quay có vụ nổ mạnh kia tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự tàn phá lớn hơn dự đoán, nhưng cô vốn dĩ không nên bị thương nặng đến vậy. Vì hắn chia tay với cô, khiến cô mất hồn, đứng lệch khỏi địa điểm đã xác định mới dẫn đến thảm kịch kia.

Đều là bởi vì hắn.

Khương Phỉ còn đang nhẹ giọng nói, “Còn nữa, trong thời gian tới đừng uống rượu, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm một chút...”

Tần Mạc không kiềm được duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt cô.

Khương Phỉ đột nhiên im bặt, động tác cũng dừng lại. Vừa liếc nhìn cô liền đâm vào hai mắt của Tần Mạc, hai người im lặng nhìn nhau.

Tần Mạc nhìn đuôi mắt hơi xếch kia, thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô, trái tim từng chút một nảy lên, có thứ gì đó sắp trào dâng.

Giây tiếp theo Khương Phỉ vội vã ngồi dậy, đặt tăm bông sang một bên, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, “Thuốc thoa xong rồi”

Tay Tần Mạc cương giữa không trung, sau hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu tay về, thanh âm khàn khàn, “Ừm”

Hai người không ai nói gì.

Bên cạnh, kim đồng hồ đã chỉ về phía con số mười.

Khương Phỉ cúi đầu, “Anh nên đi đi”

Tần Mạc giật giật môi, gian nan nói, “Được”

Hắn đứng lên, đi ra cửa.

Khương Phỉ nhìn sô pha, cầm áo vest lên, “Áo khoác...”

Mới vừa đi đến cửa, Tần Mạc đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu nhìn cô, “Khương Phỉ, những gì anh nói hôm đều là thật”

Nói xong, hắn nhận lấy áo khoác trong tay cô, mở cửa rời đi.

Tần Mạc độ hảo cảm, 90.

Khương Phỉ nhìn theo bóng dáng Tần Mạc biến mất sau cửa thang máy, biểu tình dần trở nên lười nhác. Cô nghiêng người dựa vào khung cửa, sau hồi lâu khẽ cười một tiếng.

Hôm nay những gì hắn nói là thật, nhưng trước đây, những lời tổn thương kia, cũng là thật.

“Cạch”, một tiếng vang rất nhỏ vang lên, trong hành lang yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng.

Khương Phỉ hoàn hồn, nhìn xéo về phía đối diên, tay nắm cửa trên cánh cửa xéo phòng cô giật giật.

Cô dừng một chút, sau đó liền hiểu rõ, cô chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Bên trong sau khi im lặng trong chốc lát, cửa phòng từ từ mở ra.

Ngôn Vân Chu ít có mặc tây trang phẳng phiu, hai mắt hơi rũ, hoa lệ lại cấm dục, “Khương tiểu thư”

Khương Phỉ cười, “Ngôn tiên sinh quả nhiên đã trở lại”

Ngôn Vân Chu gật đầu, “Đúng vậy”, y vẫn đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

Khương Phỉ nhún nhún vai, “Vậy thì tốt rồi”, nói xong liền xoay người rời đi.

Nhưng khi cô vừa đi vào phòng, xoay người định đóng cửa lại, một bóng người từ bên ngoài nhanh như bay luồn vào trong.

Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại.

Khi hồi thần, Khương Phỉ đang dựa lưng vào cửa, bị người nào đó siết chặt lấy eo, ôm trong lòng.

Tiếng hít thở khẽ khàng lại dồn dập của Ngôn Vân Chu vang lên bên tai cô, tiếp đến là âm thanh như rít qua kẽ răng, “Khương Phỉ”

Khương Phỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang dựa vào hõm vai mình, không khỏi cười thành tiếng.

Cánh tay đang ôm cô của Ngôn Vân Chu hơi cương, y ôm chặt lấy cô, sau hồi lâu mới miễn cưỡng nới lỏng vòng tay, in một nụ hôn lên thái dương cô, tiếp đến cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi, “Vì sao phải diễn kịch với hắn?”

Khương Phỉ nhướng mày, “Hửm?”

“Tần Mạc”

Khương Phỉ suy nghĩ hồi lâu, “Tôi nhớ rõ trước đây, dù Ngôn tiên sinh nhìn thấy cũng lười hỏi vấn đề này mà”

Ngôn Vân Chu khẽ nhéo mặt cô.

Khương Phỉ cười nhạt, “Bởi vì tôi muốn hắn yêu tôi nha”

Ngôn Vân Chu nghe cô nói ra như lẽ đương nhiên, hai mày hơi nhíu rất nhanh giãn ra. Y nhẹ giọng nói, “Bao gồm cả tôi?”

Khương Phỉ nhìn y, “Anh yêu tôi sao?”

Ngôn Vân Chu như cũ nhìn cô, không nói gì.

“Cho nên...”, Khương Phỉ vươn ngón trỏ, lười nhác vẽ vòng tròn trên ngực y, “Anh xem, anh còn trả lời không được, tôi nào có nhiều tâm tư gian giảo a”

Ngôn Vân Chu nâng tay, nắm lấy bàn tay kia của cô.

Khương Phỉ mặc kệ y, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô nhíu mày, “Đúng rồi, sau này bảo người của anh xuống tay nhẹ chút, thoa thuốc cho anh ta mệt chết đi được”

Ngữ khí mềm nhẹ, như đang làm nũng.

Ngôn Vân Chu cúi đầu nhìn tay cô, nhẹ nhàng mát xa những đầu ngón tay, “Về ước định trước đây, Khương tiểu thư, tôi muốn tưởng sửa lại”

“Sửa gì?”

Ngôn Vân Chu dịu dàng nói, “Về vấn đề 'chúng ta có được xem là yêu đương không' không. Tôi muốn sửa lại đáp án của mình”

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn y, “Là lần anh nói tôi 'tự luyến' phải không?”

Động tác mát xa ngón tay của cô khựng lại vài giây, y bất đắc dĩ nói, “Trí nhớ em tốt thật”

Khương Phỉ khẽ cười, “Không còn cách nào, trời sinh đã vậy”, nói rồi cô rút tay ra, ôm lấy cổ y, ngữ khí mang theo trêu chọc, “Yêu đương thì miễn đi, không có hứng thú, anh cũng không yêu tôi”

Ngôn Vân Chu nhìn cô, hơi nhíu mày.

Khương Phỉ in một nụ hôn lên môi y, “Hơn nữa, tôi thấy rất hứng thú với việc khiến Tần Mạc yêu mình”

Đêm đó.

Sau khi Khương Phỉ ngủ say.

Ngôn Vân Chu rời khỏi phòng, vệ sĩ đang đợi ở cửa, “Rất xin lỗi, Ngôn tiên sinh, chúng tôi không thể ngăn được Tần tiên sinh”

“Ừm”, Ngôn Vân Chu nhàn nhạt lên tiếng, nghĩ đến gì đó lại bổ sung “Sau này, không được đánh vào mặt hắn”

...

Tần gia.

Diệp Thanh Thanh ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ bên cạnh.

12 giờ.

Trong khoảng thời gian này, tin tức về Khương Phỉ cơ hồ chiếm cứ mọi sự chú ý của cô.

Tâm thái lạc quan của Khương Phỉ sau vụ nổ mạnh.

Thái độ phóng khoáng, tự nhiên của Khương Phỉ khi tham gia các sự kiện.

Tài nguyên của Khương Phỉ được nâng cấp.

Khương Phỉ...

Trong đó khiến người khác chú ý nhất, không nghi ngờ chính là tai tiếng giữa cô và Ngôn Vân Chu.

Trong tin tức, Khương Phỉ là cô gái duy nhất xuất hiện bên cạnh Ngôn Vân Chu.

Duy nhất!

Diệp Thanh Thanh ngồi trong biệt thự trống vắng bật cười thành tiếng.

Cô theo đuổi Ngôn Vân Chu lâu như vậy, thì ra ngay cả một cái tên cũng không giữ được

Cô biết, Ngôn Vân Chu ghét nhất việc bị người khác tạo tai tiếng và bịa đặt chuyện liên quan đến y. Nhưng hiện tại những tai tiếng kia vẫn đang vô cùng rầm rộ, không thể nghi ngờ, đó đã được y cho phép.

Còn Tần Mạc, trong khoảng thời gian này, hắn đối xử rất tốt với cô, cực kì bao dung cô, một người đàn ông tốt như vậy, sao cô có thể không động lòng?

Nhưng...

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn, Tần Mạc đi đến, trong tay cầm áo vest, dáng người cao ráo có chút chật vật, trên mặt đầy những vết xanh tím.

Khi nhìn thấy cô, Tần Mạc trong mắt loé lên kinh ngạc, “Thanh Thanh?”

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, “Mặt anh...”, nhưng khi nhìn thấy vết thương đã được người thoa thuốc, âm thanh dần lạnh lẽo, “Anh đã đi đâu? Từ lúc rời khỏi phim trường về đây, em vẫn luôn đợi anh”

Tần Mạc nhìn biểu tình của cô cũng bình tĩnh lại. Hắn để áo khoác sang bên cạnh đáp, “Sau này không cần đợi anh nữa, Thanh Thanh, chúng ta...”

“Tần Mạc!”, Diệp Thanh Thanh có chút hoảng loạn ngắt lời hắn, sau đó miễn cưỡng mỉm cười, “Anh nghỉ ngơi trước đi, sáng mai em lại đi”

Tần Mạc nhìn cô một cái, khẽ gật đầu.

Đến tận khi nhìn Tần Mạc lên lầu, Diệp Thanh Thanh mới suy sụp ngã người xuống sô pha.

Cô không dám nghe câu nói kế tiếp của Tần Mạc, cô không thể chịu đựng được việc mình có lẽ phải lâm vào hoàn cảnh ngày xưa của Khương Phỉ, bị vứt bỏ, bị người xung quanh bên ngoài thương hại nhưng bên trong lại trộm cười nhạo.

Trên sô pha, áo vest Tần Mạc đột nhiên loé sáng.

Diệp Thanh Thanh quay đầu, là di động của hắn.

Cô nắm chặt tay, cuối cùng cầm lấy điện thoại, ôm một tia mong đợi cuối cùng, mở khóa, bật album ảnh.

Bên trong có rất nhiều ảnh của Khương Phỉ, trước đây, hiện tại, từng tấm lướt qua, gương mặt cực kì quen thuộc nhưng lại không phải là cô!

Diệp Thanh Thanh run rẩy bỏ điện thoại về chỗ cũ.

Cô không thể thất bại lần nữa.

Cô tuyệt đối không thể!

Cô cầm di động lên, gọi đến một dãy số, “Alô, tôi muốn phanh phui một chuyện...”

...

Khương Phỉ lại lần nữa lên hot search.

Khi chị Trương nhìn đến tin này, hai mắt đều trợn trừng. Sau khi nhìn vài lần, chị mới đưa cho Khương Phỉ xác nhận.

Một account marketing đăng một bài viết ngắn, ý tứ đại để là Khương Phỉ không cam lòng mình đến nay chỉ là thế thân của Diệp Thanh Thanh. Cô trong lòng vô cùng ghen ghét Diệp Thanh Thanh, vì thế làm lơ quan hệ của Tần Mạc và Diệp Thanh Thanh, ý đồ quyến rũ Tần Mạc, làm kẻ thứ ba.

Thậm chí bài viết còn đăng kèm mấy tấm ảnh thân mặt của Tần Mạc và Khương Phỉ đứng đối diện nhau trước cửa phòng khách sạn.

Kẻ thứ ba, đối tượng ngay cả đi trên đường cũng sẽ bị người khác thóa mạ.

Đặc biệt là nữ giới, trên phương diện này, gánh nặng đạo đức càng thêm nghiêm trọng.

Chỉ trong thời gian ngắn, có chút người trên mạng nghĩ sao nói vậy, với chứng cứ vô cùng xác thực là những ảnh chụp “Thạch chuỳ”, bắt đầu dùng bàn phím công kích Khương Phỉ.

“Lúc trước còn khen cô ta lạc quan, quả nhiên hai mắt chó của tôi bị mù”

“Chuyện này... kẻ thứ ba sao?”

“Có thể vì cô ta thật sự có suy nghĩ này nên mới bị hủy dung thì sao?”

“Làm viên đạn bay trong chốc lát...”

“Viên đạn còn có thể như thế nào bay? Chẳng lẽ nói giám đốc công ty Tinh Tú bỏ mặc bản chính để lấy bản nhái sao?”

“...”

Khương Phỉ thong thả ung dung nhìn từng bình luận.

Lướt nhìn một chốc, bài đăng kia đột nhiên biến mất.

Khương Phỉ hơi nhíu mày, di động trong tay lại đột nhiên vang lên.

Cô thuận tay bắt máy, “Alô?”

“Lại gây chuyện rồi?”, giọng nói ôn hoà mang theo ý cười của Ngôn Vân Chu truyền đến.

Khương Phỉ trầm ngâm một giây, “Weibo, là anh cho người xóa?”

“Có lẽ vậy”, Ngôn Vân Chu dịu dàng nói.

“Vậy anh có thể khôi phục nó không?”, Khương Phỉ thương lượng hỏi.

Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, “Hửm?”

“Loại việc nhỏ này đâu cần đến lượt anh chính mình ra tay”, Khương Phỉ cười, “Tôi còn muốn xem xem phản ứng của Tần Mạc thế nào”

Ngôn Vân Chu mặc mặc, sau hồi lâu mới thấp giọng khụ một tiếng, thanh âm hơi khàn, “Được rồi”

Khương Phỉ cúp máy, lại lướt Weibo một chốc, sau đó trả lại điện thoại cho chị Trương.

Chị Trương đứng bên cạnh không ngừng lo lắng, “Em không khẩn trương sao?”

“Khẩn trương chuyện gì?”, Khương Phỉ trả điện thoại lại cho chị, “Cứ đợi một chút”

Bên ngoài phòng hóa trang của cô, vừa hay có gắn cameras. Lúc trước cô không định chơi thủ đoạn, nhưng bị người khác khi dễ thế này, cô chắc chắn không thể cứ thế bỏ qua.

Cô cũng quả nhiên đợi đến rồi sự tình mê chi đi hướng.

Trang weibo chính thức của công ty Tinh Tú sau một thời gian dài không đăng bài, đột nhiên đăng lên một bài viết...

Giám đốc Tần Mạc của công ty chúng tôi chưa từng chân chính kết giao với Diệp Thanh Thanh tiểu thư.

Trong khoảng thời gian ngắn, dân cư mạng trầm mặc, mọi người hóng drama.

Đến buổi tối, người đại diện của Khương Phỉ đăng một đoạn video, là cảnh Diệp Thanh Thanh đến phòng hoá trang tìm Khương Phỉ lần đó.

Trong video, một đoạn nội dung được quay rõ ràng.

Diệp Thanh Thanh nhìn Khương Phỉ nói, “Lúc trước Khương tiểu thư và A Mạc đã đính hôn, nhưng sau này bởi vì tôi mà A Mạc huỷ bỏ hôn ước, là tôi nợ Khương tiểu thư một lời xin lỗi”

So với một tấm ảnh, trong video, sự thật Diệp Thanh Thanh chính miệng thừa nhận càng đáng tin cậy.

Lúc trước, Diệp Thanh Thanh mới là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của Khương Phỉ và Tần Mạc.

Chân tướng được sáng tỏ, dư luận đổi chiều.

Diệp Thanh Thanh xuống máy bay, sau khi lên xe liền mở di động, vốn tưởng rằng nhìn đến chính là hot search của Khương Phỉ, nhưng thứ xuất hiện lại là những tràng tin nhắn liên tục cùng sự trào phúng che trời lấp đất trên hot search.

Cô đứng bất động tại chỗ, không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển thành tình trạng hiện tại.

Kẻ thứ ba, sư tổ nói dối, cô mới là thế thân đó...

Từng bình luận đập vào mắt cô.

Bộ điện ảnh cô đang quay cũng lên hot search. Bộ điện ảnh kiếp trước với doanh thu phòng vé cao vút lúc này phía trước lại thêm hai chữ “tẩy chay“.

Diệp Thanh Thanh miễn cưỡng nhấn dãy số của Tần Mạc, đối phương rất nhanh đã bắt máy nhưng chỉ có một chữ “Alô” đầy lạnh nhạt.

“A Mạc...”, Diệp Thanh Thanh gọi hắn, mấp máy môi hồi lâu lại không biết nên nói gì.

Tần Mạc cũng im lặng thật lâu, “Thanh Thanh, tôi không yêu cô”

“Cô cũng vậy”

Diệp Thanh Thanh hít sâu một hơi, giây tiếp theo đột nhiên ném mạnh điện thoại sang bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, ngón tay không kiềm được run rẩy.

Cô rõ ràng đã rất cố gắng tranh thủ những thứ mình muốn, cô từ bỏ thứ không đành lòng từ bỏ, đi theo nghiệp diễn mà mình căn bản không muốn làm, cô thậm chí... còn có chút thật tình với Tần Mạc.

Tại sao lại như vậy?

Vì sao luôn là như vậy?

...

“Sau buổi bình minh” đóng máy.

Trong bữa tiệc đóng máy, đạo diễn và nhà đầu tư cười đến hai mắt đều híp thành một đường.

Vốn nghĩ có thể mời một hai nhà làm phim đến, nói hai ba câu lời hay là xem đã cho đoàn phim mặt mũi. Nhưng lúc này, sau khi Ngôn gia gia chủ Ngôn Vân Chu xác nhận tham dự, không ít nhà tư sản nhân viên sôi nổi tỏ ý sẽ đến cổ vũ.

Sắp tới Khương Phỉ phải tiến hành giải phẫu xoá sẹo, nghĩ đến khi đó trên mặt mình sẽ không còn vết sẹo kia, cô liền cực kì vui vẻ, cho nên tâm trạng khi tham gia bữa tiệc đóng máy cũng tốt hơn rất nhiều.

Ngôn Vân Chu muốn cô cùng y đi xã giao, cô cũng đã đồng ý, khoác khuỷu tay y mà săn sóc đi theo bên cạnh.

Chỉ tiếc, mỗi lần cô muốn uống rượu, đều bị Ngôn Vân Chu lơ đãng cướp lại, một mình uống sạch.

Khương Phỉ nhíu mày trừng mắt nhìn y, đối phương sắc mặt lại như thường.

Người kinh doanh đều là nhân tinh, thấy thái độ của Ngôn Vân Chu liền không dứt lời khen ngợi Khương Phỉ.

Trong tràng tiếng ca ngợi khen tặng kia, tâm trạng Khương Phỉ cuối cùng mới tốt hơn một chút.

Một giờ sau, trong góc phòng.

Khương Phỉ nghĩ đến lời khen của những người kia, tâm tình vẫn rất vui sướng.

Ngôn Vân Chu nắm tay cô, nhẹ ôm eo cô hỏi, “Em vui đến vậy sao?”

“Uh huh”, Khương Phỉ dựa vào lòng y cười, “Anh không nói được mấy lời như vậy, chẳng lẽ không để người khác nói cho tôi nghe?”

Ngôn Vân Chu khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô. Y uống lên hai người rượu, sắc mặt ửng đỏ, trên người cũng toả ra mùi rượu, “Vậy sau này tôi sẽ mang em đi tham gia những bữa tiệc lớn hơn nữa để số người khen ngợi em càng nhiều, em thấy sao?”

Muốn cho tất cả mọi người đều biết, cô ở bên cạnh y, là người của y.

Khương Phỉ trầm tư một chốc, “Nếu vậy chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta sao?”

Ngôn Vân Chu liếc cô một cái, “Hiểu lầm?”

“Không phải sao?”

Ngôn Vân Chu mím môi, đôi mắt hơi say dần dần thanh tỉnh.

Ở bên cạnh y nhưng không yêu y, không phải yêu đương.

Đây là giao ước lúc trước cửa họ.

Trước cửa sảnh tiệc chợt xôn xao.

Khương Phỉ nhìn theo phía phát ra âm thanh, lập tức cô bị cuốn vào một đôi mắt lãnh khốc.

Đuôi mày cô hơi nhếch, không ngờ Tần Mạc cũng sẽ tham gia bữa tiệc đóng máy này.

Hắn cũng đang nhìn cô, bỏ qua sự tiếp đón của những người xung quanh, hắn trực tiếp ngồi xuống chỗ phía sau cách cô không xa. Độ hảo cảm trên đỉnh đầu hắn rối loạn đến dọa người, tăng lên cao nhất là 99, giảm xuống thấp nhất là 70.

Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm không chút suy suyển trên đỉnh đầu Ngôn Vân Chu, hơi nhích người định đứng lên đi về phía Tần Mạc.

Vòng tay đang ôm lấy cô của Ngôn Vân Chu hơi khựng lại, sức lực chợt lớn hơn một chút.

“Ngôn tiên sinh?”, Khương Phỉ nhìn y.

Ngôn Vân Chu nhìn vào mắt cô, mím môi nhàn nhạt nói, “Thời gian không còn sớm”

Khương Phỉ cười, “Cho nên?”

“Nên về nhà”

Khương Phỉ nhướn mày, “Nhà?”

Ngôn Vân Chu không nói gì.

Khương Phỉ khẽ cười, đứng lên đi về phía Tần Mạc.

Cánh tay lại bị nắm lấy.

Đuôi mắt Ngôn Vân Chu nhiễm chút men say, y rũ mắt ngồi đó, không nhìn cô nói, “Đừng đi gặp hắn, được không?”

Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, 80.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.