Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
“Phỉ Phỉ, gương mặt của cô ngày càng hoàn mỹ”, người đàn ông với bộ dáng tinh xảo cúi người, ghé vào bên tai cô nói. Gã nhìn cô trong gương, dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Cô ở cạnh Tần Mạc 5 năm, bằng vào khuôn mặt này, hắn nhất định vẫn còn vấn vương cô”
Cô gái nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong gương, sắc mặt tái nhợt, nắm tay siết chặt run rẩy, “Ngôn Vọng, lúc trước anh đến bệnh viện bồi tôi, chăm sóc tôi, chỉ là vì Diệp Thanh Thanh?”
Diệp Thanh Thanh, cô gái Tần Mạc yêu nhất, cũng là nốt chu sa của hắn.
Ngôn Vọng khẽ cười, “Đương nhiên không phải, tôi thật sự thích...”
Ánh mắt cô gái run rẩy.
“Khuôn mặt này của cô”, Ngôn Vọng ngồi dậy, “Quay về với Tần Mạc đi”
Quay về với Tần Mạc đi.
Những lời kia tựa như lời nguyền rủa, ám ảnh cô suốt ba ngày ba đêm.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cô gái ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trong tấm gương đã nứt nẻ.
Đôi mắt hơi xếch nay đã biến thành mắt hạnh nhân, trong mắt tràn đầy bóng tối tuyệt vọng.
Trên má trái, vết sẹo bị bỏng đã được chữa trị nhạt đến không thể phát hiện. Chỉ khi để sát vào nhìn kỹ, mới có thể phát hiện vết sẹo còn lưu dấu mơ hồ.
Thật lâu sau, cô duỗi tay, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt, nửa híp mắt cọ cọ lòng bàn tay, như thể đang hưởng thụ cái vuốt ve âu yếm của người yêu.
Giây tiếp theo, cô lại đột nhiên rút tay về, cầm lấy một mảnh gương nhỏ bên cạnh lên, hung hăng rạch xuống má trái.
Một vệt máu dài lập tức xuất hiện, máu nhanh chóng trào ra, dọc theo khuôn mặt trắng bệch chảy xuống cằm, chẳng khác gì từng giọt nước mắt.
Cô gái vẫn siết chặt mảnh gương, cô nhìn mình trong gương sau đó thấp giọng bật cười.
Khuôn mặt này.
Đều là vì khuôn mặt này....
Nên người cô yêu chỉ xem cô như thế thân.
Nên người được cô xem là ân nhân mới cứu cô.
Cô chẳng qua chỉ là thứ “hàng dỏm“.
6 năm trước, khi cô 20 tuổi, mới bước ra khỏi vườn trường đã được người tìm kiếm tài năng khai quật thành người mẫu. Sau này cô kí hợp đồng với một công ty giải trí, chính thức tiến vào giới giải trí.
Một người không có bối cảnh, không có danh khí như cô, chỉ có thể nhận được vài vai diễn nhỏ.
Đến một ngày, cô được công ty sắp xếp tham dự một buổi tiệc tối từ thiện. Cô ngồi trong góc khuất, vô cùng mờ nhạt. Nhưng Tần Mạc, trước sự bao vây của nhiều người lại đi đến trước mặt cô, hắn nhìn mặt cô xong liền nói, “Cô hãy theo tôi”
Đây là Tần Mạc đó, là tổng tài của công ty Thiên Tinh, bộ dạng tuấn mỹ không ai sánh bằng, cao cao tại thượng, bình tĩnh điềm đạm lại biết giữ mình trong sạch.
Cô ma xui quỷ khiến liền đồng ý.
Tần Mạc thật sự rất tốt với cô, hắn cho cô tài nguyên tốt nhất, mang cô tham dự các bữa tiệc tối lớn, sẽ khẽ hôn lên đầu mày của cô, còn sẽ nói “Tôi thích bộ dáng em nhắm mắt đợi tôi hôn em“.
Hắn thành công lăng xê cô vào lĩnh vực điện ảnh. Cô liều mạng nghiên cứu kỹ thuật diễn, vì ngoài việc không muốn bị nói là tài nguyên già*, cô càng không muốn người khác nghi ngờ ánh mắt nhìn người của Tần Mạc.
(*Từ gốc 资源咖, cụm từ chỉ những minh tinh chuyên đóng vai phụ, tài năng bình bình nhưng luôn có show, có phim để đóng, độ nổi tiếng cũng không thua kém những diễn viên chuyên nghiệp. Nếu bạn nào có từ thuần việt hơn thì góp ý mình nha)
Lăn lộn đến năm thứ ba, một bộ phim văn nghệ có cô tham gia giành được giải phim điện ảnh hay nhất tại một lễ liên hoan phim quốc tế, cô cũng đoạt được giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, trở thành diễn viên thứ hai của Châu Á có được vinh dự này.
Tiền đồ một mảng chói loá.
Dần dần, quan hệ giữa cô và Tần Mạc bắt đầu được mọi người tiếp thu, cô cũng vì thế mà vui mừng vô cùng.
Cô đã từng hỏi Tần Mạc, “Vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
Tần Mạc nhìn cô, “Bởi vì em ngoan”
Cô lại hỏi, “Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hắn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu cô, động tác vô cùng thân mật. Cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng lại nghe thấy hắn đáp, “Đương nhiên là quan hệ người yêu rồi”
Người yêu.
Đây là lời âu yếm hay nhất trên đời mà cô từng nghe được.
Thậm chí có lần khi cô và Tần Mạc phát sinh tranh chấp nho nhỏ, cô giận dỗi tiến đoàn phim một tuần cũng không thèm để ý đến hắn. Sau đó Tần Mạc tự mình đến đoàn phim, cũng cầu hôn với cô.
Hắn nói, hắn không thể không có cô.
Cô bật khóc đồng ý.
Nhưng sau này, khi đang ở phim trường đóng phim, cô nhìn thấy một đề tài nóng hổi, Khương Phỉ và Thiên Tinh tổng tài Tần Mạc, công khai âu yếm, rải cẩu lương khắp nơi.
Đi kèm là một bức ảnh động.
Trong ảnh, một cô gái cuộn tròn trong lòng Tần Mạc khóc đến động tình. Mà Tần Mạc lại đang dịu dàng thay cô lau nước mắt.
Tay cầm đi động của Khương Phỉ bắt đầu run rẩy.
Đó không phải cô.
Nhưng gương mặt của cô gái khi ngẩng mặt lên lại có bảy phần tương tự cô.
Không thông báo với bất kì ai, cô rời khỏi phim trường về chung cư Tần Mạc mua cho mình, nhưng thứ nhận được lại là tin Tần Mạc muốn chia tay.
Không phải là người yêu, cầu hôn cũng không tính.
Lý do chỉ có một, Diệp Thanh Thanh đã trở lại.
Cô đau khổ níu kéo, ghì chặt cánh tay hắn, bày tỏ hết tình cảm trong lòng, nhưng Tần Mạc vẫn bỏ đi, cứ thế bẻ từng ngón tay cô ra, quay người không chút do dự.
Lúc gần đi, cô hỏi hắn, “Vì sao anh thích cô ấy?”
Tần Mạc dừng một chút, mỉm cười nói, “Thanh Thanh là cô gái không ngoan nhất trên thế giới này”
Đối với với cô, hắn yêu cầu ngoan ngoãn, nghe lời.
Còn đối với với Diệp Thanh Thanh, lại là vô hạn dung túng.
Quá buồn cười, cô sống với hắn 5 năm, ấy vậy chỉ là một thế thân mà thôi.
Căn chung cư, bộ phim đang quay, thêm một tấm thẻ ngân hàng, là món quà chia tay Tần Mạc cho cô.
Ba ngày sau, Tần Mạc công khai Diệp Thanh Thanh thân phận, hắn nói, Thanh Thanh chính là Thanh Thanh, không phải bất kì ai khác.
Ai khác, chính là cô.
Từ ngày đó, cái tên Khương Phỉ đã triệt để trở thành trò cười.
Cô tránh đi mọi tin tức cũng như không xem ảnh chụp của họ, cứ thế mơ màng quay về đoàn phim, nhưng dù thế vẫn không thoát khỏi cảnh bị người chỉ trỏ.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh nhà bị phát nổ.
Vì tâm trí mờ mịt nên cô đã nhớ lầm nơi đánh dấu, chỉ nhớ thân thể mình bị dòng khí mạnh đánh úp vào, xung quanh lửa cháy bùng lên.
Mọi người thét chói tai trốn ra ngoài, chỉ có cô vẫn ngã trên đất, không thể đứng dậy, bị lửa thiêu đến phỏng da.
Cô không biết là ai cứu cô, nhưng trước khi chìm vào hôn mê, có ai đó ngoài cửa đang trầm ổn chỉ huy mọi thứ, và những người đó gọi y là “Ngôn tiên sinh“.
Khi tỉnh lại cô đã ở bệnh viện, vết phỏng trên người không quá nghiêm trọng nhưng mặt bên trái đã bị hủy dung, thị lực cũng trở nên mơ hồ.
Trước đây, những bó hoa luôn ngập tràn xung quanh mình, những tràng vỗ tay, những người bạn tốt, trong một đêm đều biến mất, truyền thông tìm mọi cách để chụp được ảnh cô bị hủy dung, phóng viên cải trang giả dạng nhào đến, hỏi cô có biết ngày vui của Tần Mạc và Diệp Thanh Thanh sắp đến gần.
Cô một mình lẻ loi ở bệnh viện, nhận hết tra tấn từ tinh thần đến thể xác.
Chính ngay lúc này, Ngôn Vọng xuất hiện.
Vị công tử trăng hoa vô cùng nổi danh trong giới giải trí này, vì sau lưng có hậu thuẫn là Ngôn gia sâu không lường được, gã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Gã đến bên cạnh cô, thay đổi tính tình đào hoa trước đây, cùng cô vượt qua thời gian thống khổ nhất cổ vũ cô thoát khỏi bóng ma quá khứ, kể chuyện cười cho cô nghe, chọc cô vui vẻ, thậm chí gã còn đi tìm bác sĩ chỉnh hình hàng đầu thế giới giúp cô xoá đi vết sẹo trên mặt.
Từ sau khi bị phỏng, mặc dù vết thương trên người đã lành hẳn nhưng cô lại không dám xuất viện, không dám đối diện với khuôn mặt xấu xí của mình, càng không dám đối diện ống kính.
Cô ở bệnh viện trốn tránh một năm.
Ngôn Vọng cũng ở bên cạnh cô một năm.
Không có Ngôn Vọng, có lẽ cô thật sự sẽ không chịu nổi.
Nhưng thứ cô được đến lại gì?
Tiến trình giải phẫu được chậm rãi tiến hành, mặt cô khôi phục rất tốt, thị lực cũng dần dần bình phục.
Vào lần chữa trị cuối cùng, sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, bác sĩ đưa cho cô một chiếc gương.
Vết sẹo trên mặt vô cùng nhạt, nhưng khuôn mặt này rõ ràng là cô lại có chút xa lạ không thể nói rõ.
Cô nghĩ là do thị lực của mình còn khá yếu, cần thêm thời gian để khôi phục hoàn toàn.
Đến một ngày, cô thấy được bức ảnh trong di động của Ngôn Vọng.
Trong ảnh chụp là một cô gái, đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, đang hờn dỗi nhìn màn ảnh. Cô gái giơ tay, tựa hồ muốn che mặt mình lại.
Đây mới là cô gái mà Ngôn Vọng thích!
Khuôn mặt đó...
Thật quá quen thuộc!
Diệp Thanh Thanh!
Giải phẫu không chỉ xoá đi vết sẹo trên mặt cô mà còn thay đổi đôi mắt vốn hoàn toàn khác Diệp Thanh Thanh này.
Chẳng trách Tần Mạc từng nói, hắn thích những khi cô nhắm mắt lại.
Chẳng trách Ngôn Vọng sẽ chủ động tiếp cận cô, thậm chí muốn cô đi câu dẫn Tần Mạc!
Thứ bọn họ yêu, bất quá chỉ là khuôn mặt này.
Sự tồn tại của cô sẽ vĩnh viễn bị bóng ma của khuôn mặt này bao phủ!
Vậy thì, cô sẽ hủy hoại nó!
Hủy hoại một cách triệt để!
....
Khương Phỉ mở to mắt. Trước mắt một mảng mơ hồ, cô chỉ có thể thấp thoáng thấy được bốn phía thuần một màu trắng, cũng ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Chân trái, cánh tay trái, bụng đều bị phỏng, má trái là nơi phỏng nặng nhất. Chỉ cô cần hơi nhíu mày sẽ đau đến độ nhói tim.
“Hệ thống”, cô vội vã gọi.
Hệ thống lập tức hiểu được, 【 Đã giúp ký chủ giảm thiểu phần lớn đau đớn. 】
Vừa dứt lời, Khương Phỉ lập tức cảm nhận được đau đớn trên người nhẹ đi rất nhiều, tuy trên mặt vẫn còn có chút căng rát, nhưng cô vẫn chịu đựng được.
Không bị đau đớn tra tấn, nghĩ đến vừa ký ức vừa tiếp thu của nguyên chủ, Khương Phỉ không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Xem ra cô xuyên đến đoạn sau trận nổ mạnh kia.
Nếu ở thế giới trước cô còn cảm thấy không quá trói buộc, đến thế giới này, cô bắt đầu cảm nhận được một loại tuyệt vọng che lấp cả đất trời.
【 Hệ thống: Ký chủ có muốn mở cốt truyện che giấu không? 】
Khương Phỉ khó hiểu, “Cốt truyện che giấu?”
【 Hệ thống: Đúng vậy, là cốt truyện không có trong trí nhớ của nguyên chủ. 】
Khương Phỉ chỉ cảm thấy giữa mày nóng lên, cốt truyện cuồn cuộn chảy vào óc.
Thì ra, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết trọng sinh.
Diệp Thanh Thanh vốn là nữ chính của tiểu thuyết, trong một buổi tiệc tối từng hất rượu vào mặt Tần Mạc, từ đây cũng tiến vào lòng Tần Mạc.
Nhưng người Diệp Thanh Thanh thích lại là Ngôn Vân Chu.
Ngôn Vân Chu là người cầm quyền phía sau Ngôn gia, là anh trai cùng cha khác mẹ với Ngôn Vọng, một đại lão thật sự.
Từ nhỏ thân thể y đã không tốt, từ bệnh tim dẫn đến suy tim. Cũng vì thế, y tính cách lạnh lùng, đối với sinh mệnh lại càng tùy ý, nhưng lại sở hữu một gương mặt ốm yếu lại lịch sự, tao nhã.
Một mỹ cường thảm* nhiều tiền, quý khí, sỏi đời, ưu nhã lại mỹ mạo như y, Diệp Thanh Thanh đương nhiên từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng Ngôn Vân Chu.
(*Chỉ những nhân vật có vẻ ngoài xuất sắc, có bản lĩnh nhưng số phận lại thê thảm)
Nhưng dù cô có theo đuổi, hỏi han ân cần, tươi cười xán lạn, đón ý nói hùa, bám riết không tha hỏi thăm sở thích của y như thế nào, Ngôn Vân Chu cũng chưa từng chấp nhận cô.
Ngược lại, em trai của Ngôn Vân Chu, Ngôn Vọng, khi nhìn thấy Diệp Thanh Thanh tích cực theo đuổi người anh cùng cha khác mẹ của mình như thế, trong lòng vô cùng không vui và muốn cướp Diệp Thanh Thanh. Nhưng không ngờ vì thường xuyên tiếp xúc, gã ngược lại đã phải lòng cô.
Sau này, Diệp Thanh Thanh không tin Ngôn Vân Chu không có tình cảm gì với mình, cô một mình đến vùng ngoại ô vắng vẻ sau đó dựng lên màn kịch bắt cóc nhằm thử lòng Ngôn Vân Chu. Nhưng cô không ngờ mình thật sự gặp phải bọn bắt cóc.
Điều Diệp Thanh Thanh không biết là, Ngôn Vân Chu vì lý do sức khoẻ nên mới không muốn chấp nhận bất kì ai. Do đó, khi biết được cô bị bắt cóc, Ngôn Vân Chu trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Mạc để Tần Mạc đi cứu cô.
Tần Mạc cuối cùng vẫn chậm một bước, Diệp Thanh Thanh đã tuyệt vọng bỏ mình trong lần bắt cóc đó.
Sau này, Tần Mạc cũng thuận lợi kết hôn với nguyên chủ, người có diện mạo cực giống Diệp Thanh Thanh. Mỗi năm cứ vào ngày giỗ của Diệp Thanh Thanh, hắn lại uống say tí bỉ.
Đây là cốt truyện kiếp trước.
Sau này, Diệp Thanh Thanh trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, cô nhận ra Tần Mạc mới là người yêu mình nhất, ngay cả vị hôn thê hắn cũng chọn theo bộ dáng của cô. Chính vì vậy, cô quay về với Tần Mạc, khóc lóc nói muốn ở bên cạnh hắn.
Chính chủ đã về, một thế thân sống chung 5 năm đương nhiên bị vứt bỏ.
Vì thế mới có những màn sau đó phát sinh.
Khương Phỉ khẽ than một tiếng, cố gắng trợn to mắt nhìn bốn phía. Thị lực cô rất yếu, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được chướng ngại. Cô duỗi tay chạm vào ly nước đặt trên bàn bên cạnh, đang muốn cầm lên...
“Khương tiểu thư, ngài không thể lộn xộn”, y tá đứng ở cửa hô nhỏ một tiếng sau đó tiến lên, dùng tăm bông thấm nước, cẩn thận làm ướt đôi môi khô nẻ của Khương Phỉ.
Khương Phỉ bất đắc dĩ mím môi, cuối cùng vẫn cầm lấy ly nước trong tay y tá, ngửa đầu uống mấy ngụm.
“Khương tiểu thư...”, y tá kinh ngạc, nhìn vết thương trên cánh tay, trên mặt bởi vì hành động của cô mà chảy máu, lại nhìn vẻ mặt hờ hững không biết đau đớn cùng đôi mắt không có tiêu cự của cô, vành mắt y tá đỏ lên, “Khương tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi sau này nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt, sẽ không để paparazzi lại cải trang lẻn vào”
Khương Phỉ đặt ly nước sang một bên, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu.
Thật sự có chuyện này, paparazzi chụp được ảnh chụp sau khi cô bị thương rồi công khai trước công chúng, Ngôn Vọng cũng nhờ mượn cơ hội này mới có thể tiếp cận cô.
“Cảm ơn cô”, Khương Phỉ tiếng nói bởi vì phần cổ bị thương duyên cớ, có chút khô khốc khàn khàn.
Y tá vội lắc đầu.
Đến tận khi thấy y tá rời đi, Khương Phỉ mới nhớ đến một chuyện, “Đối tượng công lược lần này của tôi gồm những ai?”
Ngàn vạn lần đừng giống thế giới trước, từ chỗ rẽ lại đột nhiên xuất hiện một anh bạn nhỏ mang theo độ hảo cảm và tiền thưởng trên đỉnh đầu.
【 Tần Mạc, tiền thưởng 4 triệu linh tệ; độ hảo cảm hiện tại, 5.】
【 Ngôn Vọng, tiền thưởng 5 triệu linh tệ; độ hảo cảm hiện tại, -10.】
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát.
Vào lúc Khương Phỉ cho rằng đã kết thúc, hệ thống đột nhiên lại bổ sung.
【 Ngôn Vân Chu, tiền thưởng 5 triệu linh tệ, độ hảo cảm hiện tại, 0.】