Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 27: Chương 27: Thế thân giới giải trí 5




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Dàn diễn viên chính của bộ điện ảnh “Sau buổi bình minh” cuối cùng cũng được công bố.

Nam chính là Lương Cẩn, giá trị thương mại cực cao.

Nữ chính không hề “đổi thành Diệp Thanh Thanh” như account marketing đã nói, Weibo chính thức của nhà sản xuất phát một tin, “nữ chính duy nhất”, trực tiếp tag Khương Phỉ, một hành động hoàn toàn cho đủ thể diện.

Do có “phong ba” đổi diễn viên giữa chừng khiến hao phí không ít thời gian nên cùng ngày công bố dàn casting cũng đồng thời tổ chức họp báo. Ba ngày sau, dàn diễn viên sẽ chính thức quay phim.

Cuộc họp báo này, cũng là lần đầu tiên sau cơn “phong ba” Khương Phỉ lộ diện trước công chúng, do đó hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông.

Ai cũng muốn xem bộ dáng của Khương Phỉ hiện tại là như thế nào.

Hậu trường, phòng hóa trang.

Khương Phỉ mặc một chiếc váy dài màu đen trễ vai ôm sát người đứng trước gương. Đường cong cơ thể lả lướt, dưới sự phụ trợ của màu đen, làn da trắng nõn của cô càng loá mắt. Gương mặt được trang điểm tinh xảo, vết sẹo trên má trái và phần cổ không chút giấu diếm, cứ thế phơi bày ra.

“Khương tiểu thư, chốc nữa khi ra ngoài, truyền thông nhất định đều sẽ hướng ống kính về phía cô. Cô chỉ cần nói theo bản thảo là được, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai sót”, chị Trương từ bên ngoài đi vào an ủi cô.

Khương Phỉ nhìn mình trong gương, cười nói, “Vâng”

Chị Trương là trợ lý Ngôn Vân Chu sắp xếp cho cô, nghe nói năng lực đứng số một số hai trong ngành.

“Ổn rồi, trên cơ bản không thành vấn đề”, chị Trương lại đi quanh cô một vòng, nhẹ nhàng thở ra.

Đã đến giờ.

Diễn viên theo thứ tự lên sân khấu, tiếng bấm máy chụp hình vang lên không dứt.

Thời điểm Khương Phỉ xuất hiện, sau vài giây ngắn ngủi im bặt, tiếng chụp hình gần như điên cuồng vang lên, đèn flash không ngừng loé sáng.

Không ai ngờ được, Khương Phỉ sẽ dùng dung mạo thế này xuất hiện trước màn ảnh.

Cuộc họp báo của bộ điện ảnh lần này, cơ hồ trở thành cuộc họp báo của riêng Khương Phỉ.

“Khương tiểu thư, vụ nổ bất ngờ kia phải chăng sẽ trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời của cô?”

“Khương tiểu thư, cô xảy ra việc ngoài ý muốn liệu có liên quan đến Tần tiên sinh và Diệp tiểu thư không?”

“Diệp tiểu thư nhiều lần có xung đột với tài nguyên của cô, cô có gì muốn nói với đối phương không?”

“Trước đây nghe đồn nữ chính của bộ điện ảnh này là Diệp tiểu thư, hiện tại lại đổi thành cô, phải chăng bên trong có nội tình?”

“Vết sẹo trên mặt cô không bị xoá đi, lúc đóng phim có lo lắng người xem sẽ không tiếp nhận?”

“...”

Vấn đề của các phóng viên ùn ùn kéo đến.

Khương Phỉ nhìn ống kính, “Vụ nổ kia...”

Mọi người dần yên tĩnh.

“Thật sự là bước ngoặt của tôi, là bước giữa sự sống và cái chết”, nụ cười của Khương Phỉ dần phai nhạt, “Tôi và Tần tiên sinh trước đây từng có hôn ước, nếu nói không hề ảnh hưởng là không đúng. Chỉ là hiện tại việc chúng tôi hủy bỏ hôn ước cũng là sự thật. Về tạo hình chính thức của nhân vật trong bộ phim, từ lúc bắt đầu tôi đã thảo luận vài lần với đạo diễn. Còn về vết sẹo trên mặt tôi...”

Khương Phỉ khẽ sờ lên má trái, “Những phóng viên có tìm hiểu trước hẳn đã biết, nữ chính của bộ điện ảnh 'Sau buổi bình minh' là một nhân vật bi kịch, trong một lần nhiệm vụ đặc biệt vì bị tra tấn mà hủy dung. Tôi nghĩ, vết sẹo này cũng là món quà mà ông trời cho mình, bởi vì nhờ nó mà tôi trời xui đất khiến càng có thêm nhiều điểm chung với nhân vật chính của bộ phim”

Hậu trường, chị Trương nghe cô thuật lại nội dung trong bản thảo mới thả lỏng đôi chút.

Dưới đài có phóng viên đột nhiên hỏi, “Vậy Khương tiểu thư sau này có định xoá vết sẹo kia không?”

Chị Trương cười, vấn đề này cô đương nhiên cũng nghĩ qua.

Nếu nói xoá sẽ mâu thuẫn với cách nói “món quà ông trời ban tặng” lúc đầu; nếu nói không xoá, làm trong giới giải trí, ai mà không dựa mặt ăn cơm?

Cho nên, đưa ra một đáp án ba phải, sao cũng được là ổn thỏa nhất.

Nhưng, trên đài, Khương Phỉ một chút do dự cũng không có, cô khẽ gật đầu đưa ra đáp án đầy chắc nịch, “Đương nhiên”

Chị Trương sững người.

Phóng viên càng thêm ép sát, “Vậy tại sao ban nãy Khương tiểu thư nói vết sẹo là 'món quà ông trời ban tặng' cho mình?”

Khương Phỉ cười nói, “Qua một thời gian, đương nhiên sẽ không thích món quà ban đầu nữa”

Có mới nới cũ là lẽ dĩ nhiên.

Trong đám đông có người bật cười.

Số người xem live stream cuộc họp báo này phá vỡ kỷ lục trong quá khứ.

#KhuongPhithatdungcam trở thành vị trí đứng đầu hot search.

“Cô ấy thật dũng cảm, trên mặt tôi nếu có vết sẹo như thế nhất định không dám ra ngoài”

“Trước đó cô ấy đẹp bao nhiêu, nhưng hiện tại, aiz...”

“Chính là cô thật là tài nguyên già a”

“Nghe nói tài nguyên của cô ấy đều bị Diệp Thanh Thanh giành hết, thật đáng thương”

“@Bạn phía trên, không phải mọi tài nguyên đều cần gương mặt hủy dung. Hơn nữa, nếu thật sự không thể thay thế được, vì sao sẽ có chuyện dễ dàng thay đổi người như thế?”

“...”

Ban đêm, Tần gia.

Diệp Thanh Thanh ngồi trên sô pha, nhìn live stream cuộc họp báo phát trên TV, cắn chặt môi.

Hai ngày nay, Tần Mạc không hề về nhà. Hắn nói công ty có việc bận nhưng buổi tối hai ngày trước, vào đêm Khương Phỉ bị chụp lén đi với Lâm Đào, có người nhìn thấy hắn xuất hiện ở khách sạn Khương Phỉ đang ở.

Thậm chí, ngay cả những ảnh chụp giữa Khương Phỉ và Lâm Đào, trên mạng đều bị xoá sạch.

Cửa nhà bị mở ra.

Diệp Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Tần Mạc chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen bước vào, một tay cầm áo khoác, trên người phảng phất mùi rượu, thần sắc mỏi mệt. Khi nhìn thấy trên cô gái trên sô pha, hắn chợt ngẩn người, ánh mắt có chút hoảng hốt.

“A Mạc”, Diệp Thanh Thanh gọi hắn.

Tần Mạc lập tức hồi thần, cố gắng nhếch khóe môi, “Sau này nếu anh về trễ, em cứ đi nghỉ trước đi”

Diệp Thanh Thanh đứng lên, “Em muốn đợi anh...”, giọng nói đột nhiên im bặt.

Cô ngơ ngác nhìn khoé môi Tần Mạc, nơi đó có một vết thương cực nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện.

“Thanh Thanh?”, Tần Mạc không được tự nhiên mím môi gọi.

Diệp Thanh Thanh đi hai bước về phía hắn, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Mấy ngày nay, anh đi đâu?”

Tần Mạc dừng một chút, “Anh luôn ở công ty...”

Hắn nói dối.

Diệp Thanh Thanh không kiềm được hỏi, “Anh không đi tìm Khương Phỉ sao?”

Giọng Tần Mạc trầm xuống, “Thanh Thanh”

Diệp Thanh Thanh vành mắt đỏ lên, “Tần Mạc, em biết việc mình mãi không chịu quen anh là một việc vô cùng bất công với anh. Nhưng anh đi tìm cô gái khác thì không bất công với em sao?”

Tần Mạc xoa xoa huyệt Thái Dương căng đau vì say rượu, “Thanh Thanh, chúng ta đợi sau này nói chuyện...”

“Anh biết em đã đợi anh bao lâu không?”, giọng Diệp Thanh Thanh hơi cứng lại, “Buổi tối hôm trước đã hẹn sẽ ăn tối với nhau, thế mà anh nói dời lại liền dời lại. Sau đó anh còn biến mất suốt hai ngày, anh có nghĩ đến cảm giác của em không...”

Tần Mạc nhíu mày, ngừng bước chân, nhìn cô gái phía sau hỏi, “Vậy em có yêu tôi không?”

Diệp Thanh Thanh im bặt, ngơ ngẩn nhìn Tần Mạc.

Tần Mạc cười nhạo một tiếng.

Hắn chỉ là đột nhiên nhớ ra, hắn chưa từng hỏi Khương Phỉ vấn đề này. Nhưng cô sẽ không ngừng vùi trong lòng hắn, hết lần này đến lần khác mà nói rằng, “em yêu anh“.

Khi Tần Mạc xoay người, muốn đi vào nhà ăn, Diệp Thanh Thanh đã ôm láy hắn từ phía sau. Cô dựa đầu lên lưng hắn nói, “Em thích anh, Tần Mạc”

“Chúng ta hãy ở bên nhau đi”

Tần Mạc thẳng lưng, đứng bất động, rất lâu vẫn không đáp lại.

“Tần Mạc?”, Diệp Thanh Thanh bất an gọi hắn.

Tần Mạc đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Thanh Thanh trước ngực mình, sau hồi lâu nhẹ nhàng bẻ từng ngón ra.

“Tần Mạc...”, giọng Diệp Thanh Thanh khẽ run rẩy.

Tần Mạc xoay người, nhẹ vỗ về gương mặt cô, “Không cần miễn cưỡng, Thanh Thanh”

Nói xong hắn liền xoay người vào phòng bếp.

Khi nhìn thấy khung cảnh lạnh băng trống vắng, bước chân hắn hơi khựng lại.

Không có canh giải rượu, không có thân ảnh đi chân trần đứng hầm cháo, cũng không có giọng nói mềm ấp thầm trách hắn lại uống rượu.

Mở tủ lạnh, Tần Mạc lấy một chai nước ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dạ dày từng đợt co thắt, chua xót.

...

Đêm khuya, quán bar.

Ngôn Vọng ngồi trong góc, cúi đầu mặt không cảm xúc, thưởng thức ly rượu trong tay.

Mấy hôm trước, vào đêm Khương Phỉ nói gã nói có thể đi tìm Diệp Thanh Thanh, gã đã không đi.

Không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là gã không thể hiểu được không muốn đi.

Mấy ngày nay, gã giống như càng thêm bực bội.

“Sao vậy? Ngôn thiếu cuối cùng cũng có thời gian đến chơi rồi?”, Tôn Vĩnh ngồi bên cạnh trêu ghẹo.

Ngôn Vọng ngẩng đầu, không kiên nhẫn nhìn anh ta, không nói gì.

“Đừng chọc Ngôn thiếu nữa, không biết Ngôn thiếu gần đây ăn chay à!”, có người trêu chọc, sau đó nhìn Tôn Vĩnh nói, “Nhưng mà cậu đấy, trước kia đều mang mấy cô gái đến, đêm nay sao lại không mang? Bạn gái đâu?”

“Đừng nói nữa, khoảng thời gian trước cô ấy nhận đóng một vai phụ, vốn dĩ mấy ngày là có thể quay xong. Ai ngờ đạo diễn vì để nam nữ chính nhanh chóng quen thân liền trước quay cảnh thân mật của hai người. Cho nên mấy ngày nay còn chờ mốc meo ở đoàn phim kia kìa “

“Bộ nào vậy?”

“Thì là Lương Cẩn cùng cái cô bị nổ mà hủy dung ấy, Khương gì đó...”

“Choang” một tiếng, ly rượu trong tay Ngôn Vọng đột nhiên rơi xuống vỡ tan, mảnh vụn đầy đất.

Đám người xung quanh sôi nổi nhìn về phía gã.

Ngôn Vọng ngẩng đầu, nhếch môi khẽ cười, “Trượt tay”

Nói xong, tiếp tục ngồi súc trong góc, sắc mặt có chút âm trầm.

Những người còn lại không hiểu mô tê gì, chỉ đành gọi người đến dọn dẹp.

Người phục vụ là một cô gái mặc quần áo gợi cảm, vẻ ngoài khá xinh xắn. Nhưng khi cô ấy cúi đầu quét mảnh vỡ, không cẩn thận quét rơi một chai rượu bên cạnh xuống đất. Rượu trong chai bắn tung toé đầy lên ống quần Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô gái kia xong liền thu mắt. Giây tiếp theo gã như nghĩ đến gì, lần nữa nhìn người con gái kia.

Cô gái sắc mặt trắng nhợt, không ngừng nói xin lỗi.

“Biết đây là ai không?”, Tôn Vĩnh nhíu mày quát lớn, “Gọi quản lý của cô đến...”

“Không cần”, giọng Ngôn Vọng ung dung truyền đến.

Tôn Vĩnh sửng sốt.

Ngôn Vọng nhìn nữ phục vụ, “Lại đây, ngồi bồi tôi uống rượu”

Cô gái giật mình, khó hiểu nhìn Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng híp mắt cười tà mị, “Không muốn sao?”

Cô gái thấy gã cười, gương mặt nóng lên, cuối cùng rũ đầu, ngồi xuống bên cạnh gã.

Tôn Vĩnh khó hiểu, “Ngôn thiếu không tính ăn chay nữa sao?”

Người xung quanh nhìn Ngôn Vọng, lại nhìn cô gái kia, đột nhiên phát hiện gì đó, nhỏ giọng nói, “Ngôn thiếu quả nhiên si tình, mày xem cô ta giống ai?”

“Giống ai?”

“Diệp Thanh Thanh”

Tôn Vĩnh mở to hai mắt nhìn kỹ cô gái kia, “Không phải nói Diệp Thanh Thanh là mỹ nữ trong sáng sao? Tao thấy cô ta lại mang nét vũ mị, đặc biệt là cặp mắt kia...”

Bên kia, bàn tay vốn dĩ đang nhẹ quấn một sợi tóc của cô gái hơi khựng lại, Ngôn Vọng nhìn chằm chằm hai mắt của đối phương.

Đuôi mắt khẽ xếch, lúc nhìn quanh mang theo chút quyến rũ nói không nên lời.

“Ngôn tiên sinh?”, bị gã nhìn chằm chằm, cô gái có chút bất an.

Ngôn Vọng hoàn hồn, thần sắc lạnh lẽo, giây tiếp theo gã đột nhiên đứng dậy rời đi.

...

Sau cuộc họp báo, Khương Phỉ chính thức tiến vào đoàn phim.

Nhưng trước đó, cô cố ý báo cho Ngôn Vân Chu một tiếng, sau đó trả phòng khách sạn, dọn hết hành lý đến chung cư nguyên chủ sống trước kia.

'Sau buổi bình minh' là một bộ phim hoành tráng về chủ đề điệp viên chiến tranh.

Nữ chính Chu Nghiên là một nữ đặc vụ phản đảng, tàn nhẫn độc ác. Vì trong chiến tranh mất đi song thân, bản thân cũng bị hủy dung, trong lòng đối với nam chính Cố Tùng Niên, người đại diện cho chính đảng, là lòng căm thù đến tận xương tuỷ.

Cô dùng khổ hình tra tấn không ít anh hùng chính đảng, thậm chí cũng bắt cả Cố Tùng Niên. Nhưng trong quá trình tiếp xúc với Cố Tùng Niên, cô lại sinh lòng ái mộ với anh.

Phản đảng thất bại, theo kế hoạch, trước khi rút lui sẽ cho phát nổ, phá hủy Dương Thành. Nhưng không ai biết nơi giấu bom ở đâu.

Sau này, một phong thư mật được gửi đến tay chính đảng, bên trên đánh dấu kỹ càng tỉ mỉ nơi sẽ phát nổ. Dương Thành được cứu trợ, người dân Dương Thành đều thóa mạ Chu Nghiên là quân bán nước. Đến tận cuối cùng, khi Chu Nghiên thân bại danh liệt, bộ phim mới làm sáng tỏ, thì ra ngay từ đầu, Chu Nghiên chính là một quân nằm vùng của phe chính đảng, song thân là tự sát chết, dung mạo là tự mình hủy.

Cảnh diễn thân mật của nam nữ chính xảy ra khi nữ chính vừa bắt được Cố Tùng Niên, mở đầu bằng cảnh nữ chính chủ động hôn đối phương.

Đêm nay, khi Khương Phỉ đang ngồi trong khách sạn đoàn phim sắp xếp xem kịch bản, phó đạo diễn đột nhiên đến gõ cửa, xin lỗi nói rằng cảnh hôn của nam chính Lương Cẩn sẽ do thế thân đóng.

Khương Phỉ tuy khó hiểu nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Vừa đóng cửa, di động lại vang lên.

Ngôn Vân Chu.

Khương Phỉ khẽ cười bắt máy, “A lô?”

Dù giọng của Ngôn Vân Chu được truyền đến thông qua di động lạnh lẽo cũng mang theo chút dịu dàng, “Ngày mai phải đóng phim?”

“Đúng vậy”, Khương Phỉ đơn giản đáp.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu mới nói, “Là cảnh hôn?”

Khương Phỉ bật cười, “Ngôn tiên sinh biết nhiều thật đấy”

Ngôn Vân Chu không đáp, chỉ trầm ngâm vài giây, “Tôi nhớ, Lương Cẩn đã kết hôn, hơn nữa vợ chồng rất ân ái”

Phần chưa nói chính là, vợ của Lương Cẩn có chút thế lực, Lương Cẩn sợ vợ.

Khương Phỉ không nhịn được cười thành tiếng, khi cười đủ rồi mới nói, “Yên tâm, có thế thân mà”

Bên kia, tay cầm di động của Ngôn Vân Chu khẽ thả lỏng.

Khương Phỉ tiếp tục nói, “Cũng không biết người đóng thế của Lương tiên sinh là ai, kỹ thuật hôn tốt không...”

“...”, Ngôn Vân Chu im lặng, sau đó mới nhàn nhạt nói, “Chúc Khương tiểu thư đóng phim thuận lợi”

Nói xong liền cúp máy.

Một bên trợ lý Vương thức thời nhận lấy điện thoại.

Ngôn Vân Chu như cũ đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát thành phố. Giây tiếp theo yết hầu chợt nóng lên, y không nhịn được thấp giọng ho khan một tiếng.

Trợ lý Vương mặt đầy rối rắm nhìn y, từ khi trợ lý của Khương tiểu thư gọi đến nói ngày mai phải quay cảnh hôn, Ngôn tiên sinh liền đứng đó, cũng không biết đang nghĩ gì.

Vốn tưởng sau khi gọi điện thoại xong sẽ đỡ chút, nhưng không ngờ... sắc mặt Ngôn tiên sinh dường như càng thêm khó coi.

Qua nửa phút, trợ lý Vương lấy hết can đảm mở miệng, “Ngôn tiên sinh, nếu ngài không muốn Khương tiểu thư quay cảnh thân mật, chỉ cần nói với đoàn phim một tiếng là được...”

“Nói gì?”, Ngôn Vân Chu nghiêng đầu ngắt lời anh, “Cô ta muốn quay thì cứ quay, tùy ý”

Không liên quan gì đến y cả.

Trợ lý Vương lập tức câm miệng.

Ngôn Vân Chu như cũ dịu dàng cười, trong mắt dần mất đi độ ấm, y chậm rãi mở tay ra.

Đêm đó, khi cô nhẹ nhàng lau sạch vết máu trong lòng bàn tay y, những cảm xúc không thể hiểu được như thể đã thấp thoáng khắc ghi vào hồi ức.

...

Khương Phỉ hôm sau đến phim trường, quay xong vài hình ảnh mở đầu và cảnh quay riêng với Lương Cẩn xong, cô mới được gặp mặt người đóng thế.

Ngôn Vọng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mang một đôi mắt kính gọng đơn màu vàng giống hệt Lương Cẩn, được phó đạo diễn vô cùng cung kính mời ra.

Khương Phỉ trong lòng tuy có chút kinh ngạc nhưng ngoài mặt lại là vẻ ngơ ngẩn nhìn Ngôn Vọng.

“Sao nào?”, Ngôn Vọng đi đến trước mặt cô, “Tôi hạ mình đóng thế mà cô lại bày ra vẻ mặt này?”

Khương Phỉ như cũ ngơ ngác nhìn gã, “Anh... không đi tìm Diệp tiểu thư sao?”

Ngôn Vọng trầm mặt, quay đầu nhìn phó đạo diễn, “Còn chưa bắt đầu?”

Phó đạo diễn vội vàng gật đầu.

Vị Ngôn Vọng này, trước không bàn đến sau lưng là Ngôn gia, độ chú ý và chia sẻ sau khi tiết lộ nhất định sẽ không ít. Quả là độ nổi tiếng tự đưa đến cửa.

Cảnh quay rất đơn giản.

Trong cảnh hôn bị động này, nam chính một mặt muốn cự tuyệt, một mặt lại không kiềm được động lòng.

Ngôn Vọng ngồi trên ghế, đưa lưng về phía ống kính.

Khương Phỉ hơi rũ mắt, nhớ lại cốt truyện.

Máy bắt đầu chạy.

Cô gái chậm rãi đi về phía chàng trai ngồi trên ghế dựa, “Cố tiên sinh...”

Chàng trai không thèm để ý.

Cô gái sắc mặt trầm xuống, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, cao cao tại thượng nhìn xuống.

Chàng trai nghiêng đầu, dùng sức tránh thoát tay cô.

Cô gái cúi đầu, nhìn đầu ngón tay trống không, dịu dàng cười, “Cố tiên sinh, anh có thể tiếp tục trốn tránh”

“Nhưng anh trốn một lần, tôi liền giết một người bên phe anh”

“Trốn tránh hai lần, tôi liền giết hai người”

“Phải nhìn đồng đội chết trước mặt mình hay thuận theo tôi...”, cô chậm rãi ép sát người xuống, khi chỉ còn cách môi chàng trai một đường mỏng manh thì ngừng lại, “Tự anh chọn đi”

Động tác trốn tránh của chàng trai bỗng dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Cô gái cười duyên nói, “Ngoan lắm...”

Sau đó cô cúi người, hôn lên môi anh.

Môi răng và hơi thở dây dưa, bốn mắt nhìn nhau, cứ thế trầm luân.

Ngôn Vọng thân thể cứng đờ, muốn trốn tránh, lại vào khoảnh khắc nâng mắt lên liền dừng lại.

Gã lập tức bị hút vào ánh mắt của cô, cô không nhắm mắt, vẫn đang nhìn gã. Đuôi mắt khẽ xếch mang theo nét quyến rũ, ngay cả vết sẹo trên má trái cũng như một đoá hoa nở rộ.

Phảng phất người trước mắt, mới là con người thật của cô.

Khiến người khác không kiềm được trầm mê.

Ngôn Vọng không kiềm được hơi mở miệng, cắn khóe môi cô một chút.

“Cut!”, tiếng đạo diễn đột nhiên truyền đến.

Khương Phỉ vội vã ngồi dậy, gương mặt ban nãy còn tràn đầy dụ hoặc không biết khi nào đã nhiễm một mảng hồng nhạt, “Ngôn Vọng, xin lỗi...”

Ngôn Vọng không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn cô.

Gã vô tình tìm được Lương Cẩn, đưa ra yêu cầu đóng thế anh ta cảnh quay thân mật này.

Lồng ngực có gì đó đang từng chút một muốn trào ra, không thể hiểu được...

Đạo diễn về phía trước, vỗ vai gã, “Ngôn tiên sinh, tuy chỉ quay bóng lưng, nhưng biểu hiện của anh thật sự rất khá, hoàn toàn bộc lộ được cảm giác muốn tránh thoát lại không khỏi rung động. Sau này có cơ hội hợp tác...”

Đạo diễn chưa kịp nói xong, Ngôn Vọng đột nhiên đứng lên.

Người xung quanh khó hiểu.

Ngôn Vọng sắc mặt trắng nhợt, nhìn chằm chằm Khương Phỉ.

Những điều trước đây cảm thấy mờ mịt không rõ, hiện tại đều như đã tìm được đáp án.

Khương Phỉ cũng đang nhìn gã.

Giây tiếp theo, trước mặt rất nhiều người, Ngôn Vọng không nói gì, sải bước đi thẳng ra ngoài.

Ngôn Vọng độ hảo cảm, 60.

Khương Phỉ rũ mắt cười nhạt.

...

Khi Tần Mạc ra khỏi khách sạn vẫn say khướt.

Đêm nay hắn có chút phóng túng.

Tiểu Lý đỡ hắn ngồi lên ghế sau, đợi trong chốc lát không khỏi nhỏ giọng hỏi, “Tần tổng, về nhà sao?”

Tần Mạc tay nắm chặt di động, sau hồi lâu mới thấp đáp một tiếng.

Tiểu Lý vội lái xe về biệt thự Tần gia.

Tần Mạc rũ mắt, mở di động nhìn ảnh chụp trên màn hình.

Trong ảnh, Khương Phỉ và người đàn ông đưa lưng về phía ống kính đang hôn đến triền miên.

Hắn duỗi tay, khẽ chạm vào môi cô.

Qua hồi lâu, hắn đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ, “Đi đâu vậy?”

Tiểu Lý khó hiểu, “Về nhà ngài ạ”

Tần Mạc im lặng vài giây, xoa xoa giữa mày, ý thức vẫn có chút hỗn loạn.

Hắn luôn cảm thấy, bản thân như quay về quá khứ, hắn muốn đi tìm Khương Phỉ, cô biết rõ hắn không thích, vì sao còn muốn quay mấy cảnh thân mật thế này.

“Đến chung cư Thịnh Nhã”

Tay nắm bánh lái của tiểu Lý hơi cương, “Tần tổng?”

Tần Mạc nhíu mày, “Không nghe thấy sao?”

Tiểu Lý vội lắc đầu, sau đó mới dè dặt nói, “Tần tổng, chung cư Thịnh Nhã là nơi Khương tiểu thư sống”

Tần Mạc, “Tôi biết”

Tiểu Lý lại nói, “Khương tiểu thư hiện không ở đó”

Sắc mặt Tần Mạc đột nhiên tái nhợt.

...

Buổi tối lại quay thêm vài cảnh, khi Khương Phỉ kết thúc công việc đã gần 11 giờ.

Cô quay về khách sạn, tẩy trang, thay áo ngủ. Khi cô đang thoải mái ngồi trước bàn hoá trang định thoa thuốc lên má, tiếng đập cửa bỗng vang lên.

Khương Phỉ nhìn thuốc mỡ trong tay, khẽ nhún vai đặt lại lên bàn, đứng dậy đi mở cửa.

Không ngờ người đứng ngoài cửa thế nhưng là Tần Mạc, bên cạnh, tiểu Lý đang cẩn thận dìu hắn.

Tần Mạc mặc bộ vest đen, cà vạt hơi tháo lỏng, cả người đầy mùi rượu, ánh mắt có chút thất thần, lại như cũ mặt không cảm xúc đứng đó.

Khương Phỉ hơi giật mình, qua hồi lâu mới cúi đầu nói, “Xin lỗi, ngài đi nhầm chỗ rồi”

Nói xong, định đóng cửa lại.

Tần Mạc lại đột nhiên bắt lấy khung cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô liền thấy đôi môi hơi sưng đỏ cùng đôi mắt mang theo một chút đau thương.

Đầu óc say đến tí bỉ.

“Tần Mạc...”

“Khương Phỉ”, Tần Mạc ngắt lời cô, “Ai cho phép cô quay cảnh hôn hả?”

Khương Phỉ ngẩn người, vành mắt ửng đỏ, “Chúng ta đã không còn quan hệ gì hết, Tần tiên sinh”

“...”, Tần Mạc nghe xưng hô kia, dần im lặng. Hắn nhìn chằm chằm cô, sự mê loạn trong mắt chậm rãi tan đi, vài giây sau, hắn trào phúng cười, tay đang bắt lấy khung cửa cũng buông ra, “Cũng đúng”

“Là tôi đi nhầm”

Khương Phỉ sắc mặt hơi trắng, cô hơi lùi về phía sau, nhẹ đóng cửa lại.

Tần Mạc vẫn đứng trên hành lang, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, men say trong mắt dần tiêu tán. Sau hồi lâu, hắn mới nhìn tiểu Lý bên cạnh, lãnh đạm nói, “Không phải nói đi tìm Diệp tiểu thư sao?”

Tiểu Lý giật mình, vội đáp, “Khi ở trên xe ngài vẫn luôn nói muốn tìm Khương tiểu thư”

Hắn vừa nhìn ảnh chụp cảnh hôn của Khương tiểu thư vừa không ngừng lặp lại “đi tìm Khương Phỉ“.

Tần Mạc thân hình cứng đờ, qua hồi lâu định xoay người, đi về phía thang máy.

Lúc này, cánh cửa phía sau lần nữa lặng lẽ mở ra.

Tần Mạc bước chân cứng lại, hắn không quay đầu cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là tiểu Lý quay đầu hỏi, “Khương tiểu thư?”

Khương Phỉ đưa hộp sữa bò cho anh, thấp giọng nói, “Chỗ này không thể làm canh giải rượu”, sau đó, lại đưa một tờ giấy qua, “Đây là cách làm canh giải rượu, phiền anh đưa cho Diệp tiểu thư”

Nói xong, cô nhanh chóng đóng cửa phòng.

Tần Mạc vẫn thẳng người, đứng bất động một chỗ. Đến tận khi tiểu Lý đến cạnh hắn, do dự đưa hộp sữa bò qua.

Tần Mạc một chút cũng không quan tâm, bước thẳng vào thang máy.

Tiểu Lý vội đuổi theo.

Đến tận khi đi qua hơn phân nửa thành phố, trở lại Tần gia nằm ngay trung tâm, Tần Mạc chưa từng liếc mắt nhìn hộp sữa bò kia một lần.

Sau khi hắn xuống xe, tiểu Lý đang muốn lái xe đi, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ cần chút nữa đã va chạm.

Tiểu Lý vội vàng dẫm thắng.

Tần Mạc mặt không cảm xúc tiến lên, cầm lấy hộp sữa bò và tờ giấy trên ghế phụ, sau đó xoay người đi vào biệt thự.

Tần Mạc độ hảo cảm, 60.

Bên kia.

Khương Phỉ nghe hệ thống thông báo, nhướng mày, tâm tình càng thêm vui sướng.

Ngay vào lúc cô chuẩn bị cầm lấy thuốc mỡ muốn thoa lên vết sẹo trên mặt, di động bên cạnh bỗng vang lên.

Khương Phỉ bất đắc dĩ, cầm lên bắt máy, “A lô?”

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.

Khương Phỉ nhìn màn hình hỏi, “Ngôn tiên sinh?”

Giọng nói điềm đạm cứ Ngôn Vân Chu truyền đến, “Khương tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, tuy quan hệ của chúng ta không liên quan gì đến chuyện tình cảm nhưng trước kia cô từng nói 'sẽ luôn ở cạnh tôi' nhỉ?”

Khương Phỉ cười, “Đúng vậy, chỉ tiếc...”, cô thầm thở dài một tiếng, “Tôi hiện tại đang ở đoàn phim, không thể ở bên cạnh ngài”

“Không cần tiếc”, Ngôn Vân Chu cười nhạt một, dịu dàng nói, “Xuống lầu đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.