Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 106: Chương 106: Bước ngoặt (2)




Người dịch: Bunny Crusher

***

“Nhưng mà, vị này giống bị điên vậy! Một huyết thống hoàng thất như anh ta! Đường đường là một đại công tước! Bây giờ lại thành thủ lĩnh quân phản loạn! Mẹ nhà gã ăn no rảnh mỡ, thân là một hoàng tộc lại muốn lật đổ đế chế của chính mình!” Leo càng nói càng tức, “Đúng là quái đản, nếu anh ta không muốn làm hoàng tử thì để ta đi! Ăn không ngồi rồi không tốt sao! Không tốt sao? Không tốt sao?!”

Nếu cơ thể thật của gã đứng ngay trước Hàn Yên Yên, đoán chừng đã phun một biển nước bọt lên mặt cô rồi.

Hàn Yên Yên hít sâu một hơi, nhịn mấy lời phàn nàn vì sao một nền văn minh tiên tiến công nghệ cao như vậy vẫn còn tồn tại nền quân chủ phong kiến.

“Xuất thân của anh ta có quan hệ gì tới việc chiến lược của tôi không hiệu quả không?” Cô hỏi.

Leo bị ngắt lời, cực kỳ không vui: “Đương nhiên, cô nghĩ đi, với thân phận, địa vị, năng lực của anh ta, thử nghĩ với chuyện anh ta đang làm, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, tố chất tâm lý của loại thiếu gia kia có thể so sánh với anh ta à? Chỉ cần một điểm kích động nhỏ cũng có thể kích thích được sao?”

“Ta có 3 Xây dựng sư, một người bị anh ta giết chết ngay bên trong thế giới. Cũng là sơ sót của ta, cơ thể Xây dựng sư kia hơi yếu, trong thế giới kia anh ta chết quá thảm, đại não không chịu nổi, bị kích thích quá độ gây chết não. Còn hai người khác, cũng giống như cô, đối mặt trực tiếp với bản ngã, kết quả không cần nói cũng biết rồi đấy. Có bọn họ dò đường phía trước, sau này ta không dám buông lỏng nữa, thời thời khắc khắc canh chừng để kịp thời chặt đứt thế giới, nhờ vậy mà cô mới còn sống tới bây giờ. Ha, vì cứu sống cô, ta còn phải tiến hành cải tạo gen cho cô, cô nên cảm tạ ta mới phải.”

Tao cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà mày.

“Hiểu rồi, cái gọi là chiến lược, thật ra là để kích động anh ta. Kích động đủ sẽ khôi phục tinh thần lực nguyên khiến anh ta sống lại. Nhưng anh ấy mạnh như vậy, anh nghĩ sao tôi có thể kích động nổi?” Hàn Yên Yên trầm giọng.

“Ôi chào, đừng nên xem thường chính mình!” Leo hưng phấn, “Có thể cô không biết, nhưng cho tới bây giờ, cô là người làm tốt nhất.”

Trong không gian trắng sáng, một biểu đồ ánh sáng đột ngột xuất hiện trước mặt Hàn Yên Yên.

Cô hỏi: “Đây là gì?”

“Đường màu xanh là tần số dao động trí lực của người đó, đường màu đỏ là trị số tinh thần lực nguyên cần đạt được để kích hoạt lại.” Leo nói, “Cô xem đi, xem đi, cả hai lần này đều là thành tích của cô đó.”

Đường màu xanh đầu tiên là một bậc nhỏ, sau đó là một bậc lớn, nhưng mà so với đường màu đỏ phía trên thì…. vẫn còn cách một khoảng dài.

Hàn Yên Yên nhìn chăm chú đường màu xanh kia, bậc thang lớn hẳn là Nghiêu Sâm bị cô phản bội, còn bậc thang nhỏ là….

Hàn Yên Yên nhẹ nhàng “a…” một tiếng. So với hận thù, yêu thích thực sự không quan trọng mấy.

Cô đã từng canh cánh trong lòng chuyện của Đinh Nghiêu, bây giờ đã chẳng còn để ý. Bất kể Đinh Nghiêu khi đó nghĩ thế nào, là vô tình hay cố ý cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì “Đinh Nghiêu” cùng lắm chỉ là một hình tượng được thiết lập mà thôi.

Mà hình tượng này còn do cô tự mình tạo ra, là do cô giao cho anh ta tính cách như vậy.

Trong đầu Hàn Yên Yên bỗng lóe lên một điều, cô ngẩng đầu hỏi: “Leo, Đinh Nghiêu và Nghiêu Sâm đều là Nghiêu, vì sao Đinh Nghiêu có thể phát hiện thế giới là giả? Còn Nghiêu Sâm lại hoàn toàn không nhận ra, hoàn toàn đón nhận thiết lập thế giới và hình tượng nhân vật?”

“Hả? Đinh Nghiêu sao…. Hmmm, có thể là vì thiết lập thế giới kia của cô có vấn đề?” Leo nói.

Hàn Yên Yên không tin. Thiết lập thế giới tận thế của cô rất logic.

“Logic cái rắm á! Ta không muốn phê bình đâu!” Leo chê bai, “Zombie kia là cái quỷ quái gì?”

“Là do một loại virus kích hoạt tế bào…”

“Cái rắm!” Leo không thể chịu nổi thứ kỹ thuật giả dối này, “Một lý thuyết ngụy biện tà quái! Bất kể là phương diện dược lý học, sinh vật học, vi sinh học hay y học đều không hề thuyết phục! Căn bản là ngụy khoa học!”

Hàn Yên Yên nhất thời nghẹn lời. Chuyện liên quan đến phương diện công nghệ kỹ thuật, có lẽ…. Leo đúng.

“Không, không chỉ vì việc này, Đinh Nghiêu cũng nghi ngờ thiết lập hình tượng của mình, anh ấy có cảm giác giống đang diễn kịch. Đây là nguyên nhân tôi nghĩ mãi không ra.” Hàn Yên Yên nói.

Việc này liên quan đến việc thiết lập phương án trị liệu sau này của vị kia, Leo cũng nghiêm túc suy nghĩ.

“Có thể bởi vì… thiết lập nhân vật có chênh lệch quá lớn với bản thân của anh ta? Bình thường nhân vật được thiết lập sẽ không khác biệt lắm so với khách hàng, giống như Kiều Văn Hưng vậy. Cách đánh thức người mất còn đơn giản hơn nữa, trên cơ bản là để người mất trải nghiệm lại cuộc sống của bản thân bên trong thế giới, và những biến động tâm trạng của người mất sẽ trỗi dậy cùng với trải nghiệm giống như ký ức đó, sau đó họ sẽ thức dậy.” Leo nói, “Cô tạo hình tượng Đinh Nghiêu trước mạt thế là một nhân viên văn phòng, nên anh ta mới cảm thấy thế giới như một vở kịch a. Tôi còn nhớ anh ta chỉ nói cảm thấy nghi ngờ đối với “cuộc sống trước đây”. Chứ anh ta không nghi ngờ cuộc sống làm thủ lĩnh chiến đội.”

Cuộc đối thoại đó của Nghiêu Sâm diễn ra trong nhà của anh ấy, sau đó bọn họ đã….

Khuôn mặt của Hàn Yên Yên không lộ rõ biểu tình: “Không phải anh nói sẽ không theo dõi những hành vi riêng tư sao?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Leo bị sặc, “Có cắt mà, ngay khi tới hoạt động riêng tư là chúng tôi lập tức cắt hình ảnh.”

“Chúng tôi?”

“Phải, cấp dưới của anh ta luôn đứng một bên nhìn chằm chằm tôi thao tác. Thật là, anh ta chưa bao giờ tin tưởng vào nguyên tắc đạo đức kinh doanh của tôi dù chỉ một chút.” Leo có chút bất lực, “Chưa bao giờ thấy khách hàng nào độc đoán như vậy. Thôi, vì số tiền thuê không rẻ bọn họ đã trả, tôi đành nhịn vậy.”

“Vẫn không phải. Nếu bởi vì sự chênh lệch quá lớn giữa nhân vật tạo hình và hình tượng thực tế, vậy vì sao Nghiêu Sâm hoàn toàn dung nhập vào hình tượng nhân vật?”

“Ơ? Có khả năng bởi vì Nghiêu Sâm… cũng là người lãnh đạo?”

“Nhưng trình độ học vấn của Nghiêu Sâm thì thấp, phong thái làm việc thì thô bạo, dù anh ta có cố tình xuất hiện như một tầng lớp cao tầng trong xã hội, những chi tiết thô bỉ từ thời làm xã hội đen của anh ta vẫn luôn toát ra từ bên trong. Vị này… Không phải là công tước gì đó sao? Quý tộc như thế không tiếp thu hệ thống giáo dục cực kỳ nghiêm khắc từ nhỏ à?”

“Chắc chắn là có, tôi đoán ngay cả nhảy mũi bọn họ cũng có tư thế riêng.”

Leo truyền bá tư tưởng hạn hẹp “ếch ngồi đáy giếng” của gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.