Người dịch: Bunny Crusher
***
Khi cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào, đàn em của Nghiêu Sâm đã đứng ở hành lang, tất cả đều giơ tay đầu hàng - cảnh sát có súng, còn bọn họ tự xưng là công dân tốt vô tội vạ.
Cửa phòng bị đá văng, bên trong ánh sáng u ám, một người đàn ông đang đè cô gái lên sô pha, váy ngắn bị kéo tới bắp đùi, lấp ló hình dáng quần trong. Đường cong tinh tế duyên dáng của đôi chân trực tiếp kích thích một đám đàn ông thần kinh đang căng như dây đàn.
Giang Diệp nhìn thấy trong phòng không có một ai ngoài cặp đôi này, trong lòng chửi rủa “Shit”.
Nhiệm vụ thất bại! Nghiêu Sâm nhất định đã biết trước! Tin tức bị rò rỉ ở chỗ quái nào!
“Đội trưởng Giang! Lâu rồi không gặp.” Chuyện tốt bị cắt ngang, Nghiêu Sâm như chẳng có chuyện gì thong dong đứng dậy, chậm rãi cài từng cúc áo sơ mi, che đi bộ ngực rắn chắc, “Dàn trận lớn thế, cảnh sát các anh định thư giãn ở chỗ chúng tôi sao?”
Đối mặt với hàng chục họng súng đang chĩa thẳng vào người mà anh ta còn nói nói cười cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ tự tin pha một chút giễu cợt.
Thư giãn con mẹ mày! Giang Diệp không đáp lại. Sau khi vào cửa bị đôi chân xinh đẹp kích thích thị giác trong một giây, anh ta đã lập tức ra hiệu cho nhóm cảnh sát ùa vào phòng lục soát, tay không rời súng. Nghiêu Sâm ung dung nói xong mấy câu, nhóm cảnh sát cũng lục soát xong một vòng, dĩ nhiên là không thu hoạch được gì.
Nghiêu Sâm châm một điếu thuốc lá, ném bật lửa lên bàn rồi ngả người ra sau, mắt cá chân đặt lên đầu gối. Cầm điếu thuốc trên tay, anh mỉm cười nhìn nhóm cảnh sát đang tiu nghỉu: “Đội trưởng Giang tính ra cũng là người quen cũ, nếu anh đã muốn tới chỗ chúng tôi vui chơi, tôi trực tiếp chiết khấu sáu phần tiền rượu cho anh.”
Giang Diệp nghiến răng trèo trẹo, cơ hai má phồng lên biến dạng mấy lần mới có thể nuốt xuống câu chửi thề đang chực chờ ở đầu lưỡi.
“Anh Nghiêu.” Giọng Giang Diệp đi kèm với tiếng nghiến răng, “Chúng tôi nhận được tình báo nói chỗ anh xuất hiện giao dịch phi pháp, mong anh cùng chúng tôi về cục hợp tác điều tra.”
“Không thành vấn đề, nhất định sẽ phối hợp.” Giữa làn khói đạn vô hình, Nghiêu Sâm bình tĩnh đứng lên, ra vẻ một bộ “Tôi là công dân lương thiện”.
Ánh mắt của Giang Diệp chuyển về phía bên cạnh. Từ lúc bị Nghiêu Sâm buông ra, cô gái kia lập tức cuộn tròn trên sô pha, im lặng không hề lên tiếng. Đôi mắt Giang Diệp đảo quanh cô ta, phát hiện tuy áo ghi lê lẫn cúc áo sơ mi đã bị xé toạc, cổ áo lỏng lẻo không che nổi làn da trắng nõn, nhưng vẫn nhìn ra được đây là đồng phục của phục vụ ở đây. Cô gái trẻ cuộn tròn thân thể, ôm đầu gối ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Cô ấy bị gì vậy?” Giang Diệp hỏi.
Nghiêu Sâm liếc nhìn Hàn Yên Yên một cái rồi nói: “Nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện mà thôi.”
“Ngươi tình ta nguyện?” Giang Diệp cười lạnh, “Tôi nhìn không ra cô gái này tình nguyện đấy.”
Giang Diệp phất tay, nữ cảnh sát nằm vùng từ phía sau bước tới. Giang Diệp nói thầm với cô hai câu, cô nhanh chóng đi tới trước sô pha, cúi người khẽ gọi: “Yên Yên? Yên Yên?”
Hàn Yên Yên ngẩng đầu nhìn cô. Giang Diệp nhìn thấy, trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái là một đôi mắt đen nhánh như mực.
“Yên Yên em không sao chứ?” Nữ cảnh sát dịu dàng hỏi Hàn Yên Yên, “Em đừng sợ, thật ra chị là cảnh sát, em cùng chị về cục, không có gì phải sợ đâu.”
Hàn Yên Yên nhìn cô, trầm mặc gật đầu. Vẻ đờ đẫn cùng sự yên lặng của cô đều rất phù hợp với biểu hiện của “người bị hại”.
Người của Giang Diệp lục soát phòng một lúc, không tìm ra được chứng cứ nào. Trong lòng Giang Diệp biết kế hoạch bắt giữ lần này thất bại rồi, nhưng anh đã bố trí cục diện từ rất lâu, chỉ còn chờ ngày thu lưới hôm nay, mà tên chết tiệt Nghiêu Sâm lại có thể dễ dàng thoát ra như vậy, nói kiểu gì cũng không thấy cam lòng.
Anh nháy mắt ra hiệu với nữ cảnh sát, để cô đỡ Hàn Yên Yên rời đi trước, nghĩ thầm dù không có chứng cứ nào, nhưng nếu cô gái trẻ kia chịu phối hợp, cũng có thể tặng trước cho Nghiêu Sâm một tội danh cưỡng hiếp… chưa thành.
Đáng tiếc nữ phục vụ không phối hợp. Mặc kệ nữ cảnh sát hướng dẫn thế nào, ân cần đảm bảo ra sao, phản ứng duy nhất của nữ phục vụ là trầm mặc. Lúc hỏi tới cô có bị cưỡng hiếp hay không thì chỉ trả lời “Không có”. Cả máy theo dõi chuyên dụng… trong căn phòng Nghiêu Sâm dùng để nói chuyện làm ăn, rất trùng hợp cũng “gặp vấn đề”.
Khi Giang Diệp bước vào từ phòng thẩm vấn khác, Hàn Yên Yên nhẹ giọng hỏi: “Cảnh sát, khi nào thì tôi được rời đi? Ngày mai tôi còn một khóa…”
Giang Diệp ngạc nhiên.
Nữ cảnh sát cầm một tập tài liệu đưa cho anh: “Đội trưởng.”
Giang Diệp lật từng trang, nữ cảnh sát đã điều tra về thân phận của Hàn Yên Yên. Anh ngẩng đầu hỏi: “Đại học S? Sinh viên?”
Hàn Yên Yên gật đầu: “Tôi chỉ làm nhân viên bán thời gian ở đó… mà thôi.”
Giang Diệp nói: “Có phải Nghiêu Sâm đe dọa em? Em gái à, em đừng sợ, nếu em chịu đứng ra làm chứng, gã đó nhất định sẽ lãnh hình phạt.”