Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 87: Chương 87: Thế giới hắc đạo (1)




Người dịch: Bunny Crusher

***

Thi thể vớt ra từ Vịnh Thanh Hà chỉ có thể chứng minh những tội ác của Nghiêu Sâm, nhưng không thể chứng minh anh có tội - không có chứng cứ.

Đối với Nghiêu Sâm mà nói, chuyện này không ảnh hưởng gì tới anh, cùng lắm là sau này phải tìm chỗ khác xử lý thi thể. Cảnh sát cài không ít camera ở Vịnh Thanh Hà, đặt nơi đó vào phạm vi theo dõi của thành phố.

Sau khi hoàn tất việc an táng di thể của bạn tốt, Giang Diệp đứng trước mộ thề đem Nghiêu Sâm ra trước vành móng ngựa.

Người thần bí gọi điện cho anh luôn tắt máy. Trong lòng Giang Diệp biết nếu người đó không chủ động liên hệ thì anh cũng không có cách nào liên hệ lại được. Anh ta chỉ có thể chờ đợi cuộc gọi của người nọ, cung cấp cho anh càng nhiều tin tức, càng nhiều chứng cứ hữu dụng.

Đáng tiếc đời không như mơ, từng ngày trôi qua, dãy số kia cứ mãi lẳng lặng nằm trong danh bạ của anh, chưa bao giờ xuất hiện nữa.

Cuộc sống của Hàn Yên Yên bên Nghiêu Sâm cực kỳ an bình.

Cô đến trường học, tan học cũng học. Trong thời gian này, đa phần các bạn cùng lớp sẽ tìm việc làm, rất ít người giống như cô, nỗ lực thi lên thạc sĩ. Các bạn học cũng dần đoán được năm nay Hàn Yên Yên có một người bạn trai giàu có, lúc nào cũng đưa đón bằng xe hơi, đôi khi là xe thể thao, đôi khi là xe limousine. Dù người đó bận việc không thể tự đến cũng sẽ có tài xế tới đón.

Phong cách ăn mặc và khí chất của Hàn Yên Yên không còn giống như xưa. Đã từng là một cô gái nhỏ phong cách mộc mạc, nay lột xác trở nên cao quý lãnh diễm, nâng cấp thành nữ thần.

Các nam sinh đều cảm thán, gần tốt nghiệp, nữ sinh thay đổi quá nhiều - đều mẹ nó vứt bỏ giản dị, chạy theo vật chất.

Hàn Yên Yên không thể hòa nhập với nhóm người Tam Hổ, nhưng ở một trường hợp khác lại giống như cá gặp nước.

Nếu Nghiêu Sâm có thương vụ quan trọng, anh sẽ để Hàn Yên Yên đồng hành cùng mình. Lúc đầu anh chỉ muốn để cô làm bình hoa di động, với dung mạo và khí chất của cô, mang ra ngoài đặc biệt có mặt mũi. Ai mà ngờ Hàn Yên Yên trời sinh phù hợp với thương trường. Cô gái lúc nào cũng cúi gằm mặt không nói gì khi ở phòng thuê Kim Hào, trong những dịp như thế này, cô lại chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nói một câu, khéo léo cắt lời, vừa đúng trọng tâm lại vừa thực tế, khiến người nghe phải gật gù đồng ý.

Cô đâu giống một nữ sinh chưa hoàn toàn bước vào đời, dáng vẻ này giống một tay thương nhân già đời kinh nghiệm nhiều năm hơn.

Dù gì đại tiểu thư họ Hàn từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục của tinh anh, lúc mười bốn tuổi đã được ba ba đưa vào phòng hội nghị dự thính, thời điểm mười tám tuổi đã có một vị trí vững chắc trong phòng chuyên môn của tập đoàn.

Nghiêu Sâm được một phen ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Anh đã tới giai đoạn gấp gáp muốn chuyển mình lên bờ, ngay lúc này lại gặp được Hàn Yên Yên, tựa như ngay cả trên cao cũng đang muốn giúp anh. Anh nói với Hàn Yên Yên: “Không bằng em tới đây giúp anh làm việc luôn một thể.”

Tim Hàn Yên Yên lệch một nhịp, lòng hơi chùng xuống, cô từ chối: “Ôn tập mệt mỏi lắm rồi, chờ sau khi kết thúc kỳ thi lên thạc sĩ đã.”

Nếu đây là thế giới đầu tiên, chắc chắn cô đã không chờ nổi mà chạy tới bên người anh, không chờ nổi mà đi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đã trải qua hai thế giới, Hàn Yên Yên cảm thấy, thế giới đang mài giũa cô.

Lòng cô không còn bồn chồn, cảm xúc cũng không còn mãnh liệt.

Có đôi khi cô cảm thấy, cuộc sống giữa cô với Nghiêu Sâm như một áng văn nhiều kỳ. Tình tiết không có quá nhiều tiến triển, tác giả còn rất vô lương tâm, ngày nào cũng xoay quanh cuộc sống hằng ngày.

Hằng ngày ở đây, cô học tập việc của cô, anh kiếm tiền việc của anh. Mỗi ngày cô đều dành ra một khoảng thời gian tới phòng tập để rèn luyện thân thể. Trong phòng tập, cô thường theo dõi chuyển động trong khu vực đánh nhau, quan sát quỹ đạo vung nắm đấm của họ, trong đầu luôn lặp đi lặp lại cách để chiến thắng bọn họ.

Dù vậy, chưa bao giờ cô thực sự bước vào khu vực đó. Ở thế giới này, “Nữ học sinh Hàn Yên Yên” không nên có bất kỳ giá trị vũ lực nào.

Cùng lắm cô sẽ chơi phi dao. Trong tầng hầm ngầm nhà Nghiêu Sâm có một bia bắn dao. Dao của Nghiêu Sâm thanh này sắc bén hơn thanh kia, lúc rảnh rỗi, anh sẽ dành thời gian mài những con dao này.

Những thanh dao này còn mạnh hơn bình thường.

Hàn Yên Yên dùng sức ném, dao vững vàng cắm ngay trên mặt bia, không hề rơi xuống. Nghiêu Sâm ném dao rất giỏi, luôn một nhát ngay hồng tâm, mười nhát như một.

Anh tận tay chỉ dẫn cho cô. Có thể vì đã từng luyện dao ở thời mạt thế, Hàn Yên Yên rất nhanh đã học được kỹ năng này.

Nghiêu Sâm luôn cảm thấy, Hàn Yên Yên như một người phụ nữ được tạo ra chỉ dành riêng cho anh. Chỉ cần mài giũa một chút, anh sẽ liên tục phát hiện ra những điểm sáng mới trên người cô.

Cuối năm là thời điểm Hàn Yên Yên tham gia thi căng thẳng.

Nghiêu Sâm nói: “Giờ thư giãn được rồi.”

Hàn Yên Yên cười nói: “Chỉ là tạm thời thôi. Thi rớt mới thật sự thoải mái, nếu đậu, còn phải chuẩn bị cho vòng hai.”

Những thứ như chấm điểm, khảo thí luôn khiến Nghiêu Sâm cảm thấy bất lực. Khó khi nào được nhìn biểu hiện này trên khuôn mặt của anh khiến Hàn Yên Yên cười nắc nẻ.

“Nhưng mà, kết quả sẽ được công bố sau Nguyên Đán, từ đó tới lúc vòng thứ hai còn ít nhất ba tháng nữa, nên trong khoảng thời gian này em có thể thả lỏng một chút.” Cô nói.

“Tốt rồi.” Nghiêu Sâm hào hứng.

Nghiêu Sâm đưa cô ra nước ngoài chơi. Từ đỉnh núi tới đáy biển, không khác gì một cặp đôi đúng đắn.

Nhưng hai người không chụp quá nhiều ảnh. Từ trước tới nay Nghiêu Sâm luôn tránh chụp ảnh, Hàn Yên Yên càng đơn giản hơn, cô không hề nghĩ đến việc lưu lại tấm ảnh nào của hai người.

Những niềm vui hoan lạc ở đỉnh núi đáy biển ấy, chỉ để lại hình bóng trong đáy lòng của Nghiêu Sâm.

Khi hai người đặt chân về đất nước, lễ Nguyên Đán cũng đã qua, kết quả của tháng 1 đã được công bố, Hàn Yên Yên thi đậu, ba tháng tới là thời gian cô chuẩn bị cho vòng hai.

“Lại phải vùi đầu vào học.” Cô ca thán.

Nghiêu Sâm lại rất vui, anh muốn mở tiệc rượu chúc mừng cô. Hàn Yên Yên đỡ trán, cực lực ngăn anh lại: “Còn vòng hai cơ mà!”

“Được rồi được rồi, vậy thì thi vòng hai xong sẽ chúc mừng.” Dù nói như vậy, Nghiêu Sâm vẫn mua châu báu sang trọng tặng cô làm phần quà.

Hàn Yên Yên bỏ đống châu báu ấy vào hộp trang sức, rất ít khi đeo. Sau này Nghiêu Sâm có để ý, cảm thấy thật nhàm chán.

Anh luôn mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép, đồ trang sức, toàn là lối mòn để đối xử với phụ nữ, tuy rằng hơi tục tằng, nhưng 99% phụ nữ đều không chịu được mà xiêu lòng. Nhưng lúc này, Nghiêu Sâm đột ngột phát hiện ra, bản thân hình như chưa bao giờ thăm dò được Hàn Yên Yên thực sự thích cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.