Edit: Vân Tịnh Kỳ
Bàn ăn.
Vải màu xanh kết hợp với ghế dựa màu hồng. Cảnh tượng rất tục nát.
Thẩm Dao và Phượng Tranh đang cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa trò truyện. Hai người đều là người rất mạnh mẽ lại văn chương uyên bác nên nói chuyện rất tự nhiên, thoải mái. Thẩm Dao nói chuyện sắc bén làm người sặc máu nhưng không thiếu nghĩa ẩn dấu trong đó, Phượng Tranh có thói quen với nhan sắc ăn nói cũng không tầm thường, chứa một chút hình thức nước Anh mà lại tao nhã. Nói tóm lại hai người đều phù hợp với thành ngữ trai tài gái sắc.
Thẩm Dao nghe điện thoại, yên lặng trong chốc lát rồi mới nói một tiếng: “Tốt, ta đến.”
Rồi quay sang nói với Phượng Tranh: “Có thể đưa ta đi ngọn đèn dầu* sao?”
“Tự nhiên là có thể.”
Ngọn đèn dầu là thuộc hạng nhất nhì quán bar.
Thẩm Dao đi vào chính mình chứng kiến thời điểm Nam Cung Tước uống say không còn biết gì, còn nó Liên Kính một bên ngây ngô cười.
Nam Cung Tước lần đầu tiên cảm thấy say rượu là một chuyện tốt, chí ít là có một chút việc lúc tỉnh táo mình làm không được.
“Thẩm Dao ngươi muốn ta xử lý thế nào? Một người bị phán tội chung thân còn có thể có cơ hội giảm hình phạt. Thế nhưng ngươi một phát đem ta đánh chết, nếu ngươi còn vì chuyện kia mà ảo não ta có thể xin lỗi.”
Thẩm Dao ngẩng đầu thản nhiên nhìn Nam Cung Tước, con ngươi màu đen sâu vô tận, trắng đen phân ra rõ ràng. Khi ánh mắt đó nhìn chằm chằm Nam Cung Tước hắn chỉ cảm giác da đầu mình rung lên. Ý thức nắm chặt không cần phí gì sức lực cũng sẽ bị ánh mắt kia hút vào.
Thẩm Dao giương môi một nụ cười sáng lạn, chói mắt. Dù là nhắm mắt lại Thẩm Dao vẫn biết Phượng Tranh đang đứng phía sau.
Thẩm Dao thở dài một hơi nhìn nam nhân ở trước mặt mình vẻ mệt mỏi còn đâu có thể nhìn ra đây đường đường chính là tổng tài của công ty đa quốc gia. Chữ tình là thứ vô tình đả thương lòng người. Chỉ là Thẩm Dao hôm nay... muốn lợi dụng Nam Cung Tước rồi.
“Không được cố ý mượn rượu để điên rồ. Ta biết ngươi không có say.”
Lúc nhỏ nguyên chủ tham luyến nam nhân này cho nàng ấm áp, một mực đều quấn lấy hắn, biết rõ hắn chán ghét nàng nhưng vẫn ngây ngốc đi theo hắn phía sau. Nguyên chủ cho đến giờ vẫn là một đứa trẻ ý vị, hắn là mặt trời trong lòng, bởi vì cái này gọi là tự trọng đối với hắn châm chọc, khiêu khích. Nam nhân nào cũng không thích nữ nhân như vậy cho nên một nữ nhân dịu dàng xuất hiện Nam Cung Tước ánh mắt sẽ đặt ở trên người nữ tử kia.
Tâm ghen ghét tựa như cỏ trên đồng hoang điên rồ sinh trưởng, muốn hù dọa nữ tử kia nguyên chủ đem nàng nhốt tại lầu cát u ám. Thật không ngờ nữ tử kia có bệnh sợ giam cầm một mồi lửa liền cắn nuốt hết thải mọi thứ.
Hiện tại nữ tử kia còn ở Bắc Kinh làm nghề bác sĩ.
Ngay lúc đó Nam Cung Tước biết, hắn mắt đỏ hồng dán cho nguyên chủ cái tát, tại Nam Cung Tước hỗ trợ nguyên chủ bị đưa ra nước ngoài. Chỉ có điều cuộc sống ở nước ngoài của nguyên chủ vô cùng thê thảm.
-------
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
-------
Trên đỉnh đầu treo một đèn chùm thủy tinh, màu tím của thủy tinh hiện lên bao quanh cánh hoa, một tầng lại một tầng tản một cỗ nhu hòa.
Trong quán rượu đốt lên tinh dầu hoa lài, bất động vừa rồi ồn ào ngọn đèn dầu lại tĩnh mịch tịch liêu. Rượu màu hổ phách sóng sánh đẹp mắt.
Xa xa vang lại tiếng cười ồn ào ầm ĩ vui đùa, Thẩm Dao trên công việc chuẩn bị lấy tình cảm, lại thấy trong lòng vô cùng mờ ảo, như trong biển lặng thêm một tầng sương mù mênh mông kéo dài tịch liêu. Thẩm Dao cũng không biết đây là tình cảm của nguyên chủ hay chính là tình cảm của mình.
“Liên Kính đưa Nam Cung Tước trở về đi.” Thẩm Dao khóe mắt rủ xuống, khóe miệng thoáng lên mỉm cười cũng tan biến.
“Ta uống say.” Liên Kính vẻ mặt vô lại nhìn Thẩm Dao.
Thẩm Dao thở dài một hơi, chính mình cũng không đành lòng lợi dụng người khác: “Tửu lượng của ngươi trong đám người chúng ta là tốt nhất, cũng chính ngươi dạy Nam Cung Tước uống rượu không phải sao?”
“Lão tử không làm! Ngươi cho rằng ta là người gì, ta không đưa.” Liên Kính lảo đảo đứng lên trợn mắt tròn xoe nhìn Thẩm Dao một chữ một trận nói.
“Ta không có lái xe.” Thẩm Dao dừng một chút nói ra.
Nhìn một chút Nam Cung Tước còn uống rượu bên cạnh, “Cho người lái xe đến đón ngươi, ngươi ở đây chậm rãi uống.”
“Phanh”
“Không sao chứ?” Phượng Tranh nhanh tay kéo Thẩm Dao về phía sau của mình rồi cuối đầu nhìn về phía của Thẩm Dao. Trên trán trơn bóng bây giờ có một giọt máu tươi bằng đầu ngón tay chậm rãi chảy ra.
Phượng Tranh ý vị sâu xa nhìn Nam Cung Tước rồi vội vàng đi ra ngoài: “Ta đi lấy nước khử trùng cùng băng dán cá nhân giúp ngươi.”
“Tính tình phát tác đủ chưa?” Thẩm Dao giơ lên khóe môi mỉm cười liếc nhìn mảnh thủy tinh trên mặt đất dường như không có việc gì. “Thật xấu hổ, bà chủ xin hỏi ngươi có thể lảng tránh một chút không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng bà chủ thấy được một trận đáng tin, lấy giọng điệu của một người từng trải nói:“Có thể nha, bất quá các ngươi trẻ tuổi cần hảo hảo nói chuyện.”
Thẩm Dao mỉm cười. Bà chủ rõ ràng là đem chính mình cùng Nam Cung Tước thành một đôi tình lữ đang cãi nhau. Mình cùng Nam Cung Tước vĩnh viễn đều khó có khả năng sẽ như thế.
Vốn là đã từ bỏ ý định lợi dụng người này, nhưng Thẩm Dao là người ghét nhất đàn ông mà đánh phụ nữ.
Ánh mắt Nam Cung Tước đỏ tươi nhìn Thẩm Dao, tay cầm ly rượu, tình cảm trong mắt khởi động mãnh liệt “Thẩm Dao, lòng của ngươi rốt cuộc làm bằng thứ gì? Nói buông tay nhưng rồi lại để lại tay, thật sự tiêu sái! Rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước khi ta rơi vào rồi ngươi lại bức ra. Ngươi có biết hay không, đôi khi ta hận không thể...”
Nam Cung Tước gắt gao chống đỡ, gân xanh trên tay một trận lại một trận tuôn ra, cuối cùng lại nói một câu “Ít nhất... ngươi cũng nên cho ta một cái lý do, cho ta một lý do để ta hết hy vọng...”
Thẩm Dao muốn cười, nếu thật là nguyên chủ nghe được cũng phải từ trong mộng tỉnh lại bởi vì không thể tin được. Tình yêu tựa như một chén nước, lúc bắt đầu ngươi đem cho hắn là một chén nước nóng nhưng theo thời gian tiêu tán, nước cũng sẽ biến mất hoặc là dội lại cho ngươi.
“Ngươi cũng đã biết, lúc ta 12 tuổi, ta bị Ba Đời* ném tới Trung Đông, vì sống sót ta tự tay giết chết nam hài đã cứu chính mình, mỗi lần ngủ nam hài kia lị vào giấc mộng của ta ánh mắt đau khổ không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm ta, lần đầu tiên ta chịu không được nửa đêm gọi điện cho ngươi, Nam Cung Tước ngươi đã nói với ta những gì, ngươi nói không được phiền ta; năm ta 14 tuổi, Thất Đại* đem ta bán qua Thái Lan ta thật vất vả mới từ đó thoát ra được, tự dặn lòng mình dằn xuống tiếng khóc cho ngươi cầu cứu, ngươi lại nói lúc nửa đêm đi nhiễu ngươi ngủ làm cái gì; lúc ta 16 tuổi Bốn Đời bắt ta hấp độc, khi ta nghiện rồi hắn lại bức ta cai nghiện.” Thẩm Dao gieo lên tay phải, trên tay có một vết sẹo dữ tợn rõ ràng. “Khi ta độc nghiện tra tấn, ta đau chỉ muốn chết đi, ta nhịn xuống xúc động muốn gọi cho ngươi, nhưng lúc đó ngươi đâu, khi chuyển máy được ngươi lại cắt ngang. Hiện tại ta yêu nhất thứ gì đều không được. Lúc ta cần thiết nhất cần ngươi, ngươi đang ở đâu? Ta hiện giờ biến thành bộ dạng như thế này ta cũng không trách bất luận kẻ nào. Đây vốn là Thẩm gia người thừa kế cần thiết cam chịu. Ta đối với ngươi chỉ là thất vọng mà thôi.”
Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, Thẩm Dao biết rõ nước mắt cảu nữ nhân với nam nhân là cỡ nào sát thương. Nhưng lúc này không có Phượng Tranh Thẩm Dao thấy cũng không cần thiết rơi lệ.
Nam Cung Tước chỉ cảm thấy toàn thân mình sức lực như bị rút đi nhanh chóng, sao lại có thể như vậy? Sắc mặt hắn càng tái nhợt, sẽ sao như vậy! Con ngươi đỏ tươi một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Thẩm Dao xoay người đã thấy Phượng Tranh cầm nước sát trùng cùng bông băng đứng ở cửa. Đoán chừng đã là sai lầm. Cũng may Thẩm Dao đã nắm chắc hoàn toàn hình tượng của nguyên chủ, cùng lắm là thoáng qua suy tư rồi mở miệng.
“Một vết thương nhỏ không nhọc đến lòng Phượng đại thiếu gia...” Thẩm Dao còn chưa nói xong đã bị Phượng Tranh ấn lên ghế đá. Chớp mũi thoáng nhẹ hương bạc hà, Thẩm Dao ngẩng đầu. Phượng Tranh dùng bông băng thấm nhẹ nước sát trùng nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán của Thẩm Dao.
“Đau không?” Phượng Tranh tìm băng cá nhân cẩn thận dán lên.
Thẩm Dao lắc đầu nét mặt có phần hoảng hốt. Lập tức cắn môi nét mặt có phần hoảng hốt vội vàng rời khỏi. Khóe miệng lại rót lên một nụ cười áy náy: “Xấu hổ, làm ngươi chê cười rồi.”
Phượng Tranh thản nhiên liếc nhìn Nam Cung Tước một ánh mắt, đem âu phục cởi ra choàng trên vai Thẩm Dao “Bên ngoài lạnh”
“Không cần.” Thẩm Dao cầm một góc âu phục ngẫm nghĩ một chút vẫn là đưa lị cho Phượng Tranh, đi ra khỏi Ngọn đèn dầu.
Phượng Tranh đuổi theo Thẩm Dao chỉ thấy Thẩm Dao một ngưòi lẻ loi cô đơn đứng dưới đèn đường, ánh đèn hắc vào chỉ cảm nhận được sự cô đơn. Gió nhẹ thổi qua tóc dài tán loạn, mặt vô cảm nhìn về phía trước. Người qua đường như mây trôi nước chảy thế mà nữ tử như là khe hở giữa kim đồng hồ, bất động hắc bạch trong thế giới.
Chẳng biết thế nào chính mình cho rằng tâm có hạt bên trong sẽ không nảy mầm, tâm sẽ không nhảy lên giờ phút này lại tràn ra một loại không nói nên lời đau lòng, rất nhạt rất nhạt tuy rằng rất nhỏ mà không thể bỏ qua.
Thương tiếc.
Cũng không biết từ khi nào có, nguyên lai chính mình đã sớm yêu cái nữ hài làm cho người ta thương này rồi. Cô gái này nhìn lên tựa như một bụi gai thế nhưng nội tâm là một mảnh mềm mại tốt bụng.
Phượng Tranh tiến lên ôm Thẩm Dao vào lòng, cằm tựa trên đầu cô. Nữ nhân này thân thể mảnh mai giống như cánh bướm gầy yếu, gầy dọa người.
Không biết qua bao lâu Thẩm Dao chịu đựng không được đem cánh tay vây lấy Phượng Tranh.
Tiếp nhận ánh mắt Thẩm Dao ra vẻ khó hiểu, Phượng Tranh mỉm cười, ở trên môi Thẩm Dao in một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Bên tai tiếng gió không biết từ khi nào trở nên nhu hòa, ngọn đèn bên đường hắc xuống chiếu lên trên đường bóng đôi tình nhân thật dài, chẳng biết thế nào người qua đường có cảm giác ôn hòa.
(Hết thế giới 1)