“Rất ít khi thấy Tiểu Bạch nịnh nọt một người như thế.”
Ta nên tỏ vẻ vinh hạnh sao? Thẩm Dao phiêu ra một cái đại khinh bỉ.
“Boss, ngài chảy máu.” Tiểu Chu vội vàng chạy đến không khỏi kinh hô nói ra, “Ta đi lấy dược”
Thẩm Dao dùng ánh mắt còn lại đánh giá đối phương, Phượng Tranh không chút nào để ý máu trên cổ mình, chỉ là nét mặt nghiêm túc kiểm tra một phen ngân châm trong tay mình, nét mặt không rõ nói:
“Không có độc.”
Nên hỏi vẫn là nữ nhân này có chỗ vẫn là ngây thơ quá mức rồi.
“Ta sẽ không giết người.” Thẩm Dao bình tĩnh trả lời nhưng nội tâm thì đã sóng trào mãnh liệt rồi. Trong lòng nàng giờ đang tính toán bằng cách nào đào thoát nhưng lại phát hiện rằng không có một phương pháp nào, ở chỗ này nàng có chạy đằng trời.
Phượng Tranh bỏ đi áo sơ mi, sau lưng cường tráng có mấy đạo vết thương nhìn mà giật mình, làn da trắng nõn thậm chí có chút trắng bệch làm những vết thương đó càng thêm dữ tợn khủng bố.
Phượng Tranh hờ hững hưởng thụ mỹ nhân nửa quỳ thay mình chữa thương, không lâu nói ra: “Không cần, đi xuống đi.” Nói xong lần nữa lưu loát mặc vào một cái áo sơmi khác mới tinh.
“Tiểu Bạch, thả nàng.”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đem móng vuốt lấy ra, hơi có chút nịnh nọt đem đầu lưỡi đỏ dài liếm liếm Thẩm Dao. Thẩm Dao vẻ mặt ghét bỏ né tránh nói: “Bẩn chết, đem đầu lưỡi ngươi lấy ra cho ta.”
Tiểu Bạch nghe vậy ô ô kêu vài tiếng sau đó nện bước chân thong thả đến bên cạnh Phượng Tranh lại tiếp tục chợp mắt ngoan ngoãn.
Phượng Tranh một chút như vuốt ve lông Tiểu Bạch cũng tựa như không là, con ngươi giống như bảo thạch chuyên chú nhìn chằm chằm Thẩm Dao.
Thấu triệt, giống như cơn gió thổi qua, mây đen phiêu tán trên bầu trời. Rất nhanh lại bị tầng mây bất định mờ ảo che lại, một điểm tĩnh mịch.
Thẩm Dao bị ánh mắt này nhìn chăm chú nổi da gà, giờ phút này hoàn toàn không có sợ hãi, xoa xoa trên tay phiền phức dứt khoát ngồi xuống dưới mặt thảm thật dày trên sàn nhà.
“Boss.” Tiểu Chu lấy tới một sấp tài liệu, tại Phượng Tranh ra hiệu rời khỏi, lúc gần đi còn hung dữ cảnh cáo Thẩm Dao một phen, Thẩm Dao bĩu môi khi không nhìn thấy.
Phượng Tranh như tùy ý liếc mắt tài liệu trong tay, dùng giọng điệu mà Thẩm Dao không biết miêu tả thế nào vừa như thuật lại mà vừa như trào phúng nói: “Thẩm Dao, 23 tuổi, quốc tịch Trung Quốc. Ngực có một đóa hoa hồng màu tím hoa bớt, quen dùng tay trái. Năm 2001, theo nước Mĩ mỹ thuật tạo hình quán trộm đi phàm yêu khắc “Thánh Mẫu Linh Bảo Đồ” đến nay không biết được tung tích đồ này. Năm 2004, theo Luân Đôn nước Anh lập mỹ thuật tạo hình quán trộm đi...”
Phượng Tranh đọc đến đây, ánh mắt du đến trên mặt Thẩm Dao nhìn trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi quả thật có thể là lợi hại.” Cũng không biết là tán dương hay trào phúng.
Thẩm Dao “...”
Nàng cũng không biết là có những chuyện này nha. Lợi hại cũng không phải chính nàng mà là thật nguyên chủ nha. Nguyên lai trong đó huyền mà còn bí ẩn chưa hiểu cũng chứa nhiều công tích. Ha ha, Thẩm Dao cũng chỉ có thể cười khô rồi.
Phượng Tranh nghiên nghiên đầu nhìn đôi mắt Thẩm Dao chăm chú một hồi lâu, sau đó như có cái gì rơi xuống quyết tâm đứng dậy nói: “Hai chọn một. Một là làm cất chứa của ta đánh giá, hai là ta đem đôi mắt ngươi khoét xuống bảo tồn.”
Thẩm Dao muốn tức giận rồi, điên sao, người này sao cứ cố chấp với ánh mắt của mình. Điên sao? Còn hai chọn một, đồ ngốc cũng có thể biết cái này cũng chỉ có một lựa chọn.
“Ta chọn cái thứ nhất.”
Hơi có chút cảm giác cắn răng nghiến răng.
Phượng Tranh quan sát nữ nhân nào đó nội tâm đã muốn xé xác mình mà trên mặt vẫn mang mỉm cười. Lông mi chớp chớp, nữ nhân này so với những vật phẩm cất chứa kia của mình phải là thú vị hơn nhiều.
“Tới.”
Thẩm Dao cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bước tới, đôi mắt bé nhỏ trừng trừng.
Phượng Tranh vỗ vỗ tấm kê bên cái bàn cường thế nói: “Ngồi xuống.”
Thẩm Dao ngậm lấy trên mặt mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nội tâm nàng đang nghĩ cái gì tài có quỷ mới biết rõ.
--------------------------------------------------------
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
--------------------------------------------------------
Phượng Tranh sờ soạn đầu tóc quăn nhiễm màu vàng của Thẩm Dao, ghét bỏ thoáng một phát đem tay thu trở về.
“Sau này không được nhuộm những màu sắc loạn này lên tóc, lọn tóc cũng đã sơ héo, sờ lên khó chịu.”
Ngón tay lạnh buốt nâng lên mặt Thẩm Dao, ánh mắt đảo qua mi, mắt, mũi, miệng của nàng.
“Mặt của ngươi vốn là xấu chết còn cười dối trá đến như thế, càng xấu rồi.”
Ta muốn điên ngươi biết sao. Thật là thiệt thòi người này lớn lên có bộ mặt giống thiên sứ lại có lời nói như thế rõ ràng cay nghiệt, có thể gọi là độc miệng. Dung mạo của mình rõ ràng không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng ít ra cũng là ngọt ngào ấm áp là lại bị nói xấu!.
Nha nha~ nếu như mạng nhỏ của mình không phải nằm trong tay người này mình có thể nhẫn nại đến lúc này ư?
Thẩm Dao nhíu mày, không xác định hỏi: “Ngươi tên Phượng Tranh?”
Phượng Tranh đang xem tài liệu dừng một chút nhẹ nhàng gật đầu. Ý thức được Thẩm Dao không nhìn được đến, mở miệng nói: “Ta là, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Dao kéo ra khóe miệng, đối tượng nàng muốn công lược ở ngay trước mặt mà đến giờ nàng mới biết được. Hơn nữa nàng có cảm giác rằng chỉ số thông minh của mình đã giảm xuống rõ rệt. Không biết nên nói cái gì nha là tốt rồi?.
“Ngài đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai rồi.” Thẩm Dao vẻ mặt chân thành lấy lòng rồi lấy lòng.
Phượng Tranh nhíu mày, mí mắt lười nhác nâng lên xem nàng, trong đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt một mảnh, phảng phất như mất đi tất cả ánh sáng. Nét mặt nhạt nhẽo như nước, khớp xương tay rõ ràng nhẹ đóng lại tài liệu, tay phải vuốt ve tóc Thẩm Dao mới nhếch khóe môi nói ra: “Ngươi đến không sợ ta.”
Không chờ Thẩm Dao trả lời, bờ môi lộ ra một dáng cười trào phúng.
“Cũng thế, một người dám cầm ngân châm uy hiếp tính mạng của ta còn có khả năng sợ ta sao.”
Thẩm Dao thông minh không nói gì lộ ra một nụ cười ngọt ngào tiếp tục đảm nhiệm con rối hình người. Phượng Tranh độc miệng hắn hiểu được, nữ hài thông minh biết rõ cái gì thời điểm nên nói và thời điểm nào không nên nói chuyện, đối với loại người dục niệm khống chế rất mạnh này nghe lời đối phương mới là thượng sách.
Chỉ là dựa theo hiện tại nhân vật mình sắm vai - mánh khóe lừa bịp, trộm đồ cao siêu. Thẩm Dao đau đầu rồi, chính mình còn phải vắt hết óc chạy khỏi nơi này.
Một lát sau, Phượng Tranh đến đầu cũng không ngẩng lên, lười nhát nói: “Đi lấy giúp ta chén trà xanh đến đây.”
Thẩm Dao trừng mắt nhìn, nhìn thoáng qua Phượng Tranh bên bàn dao động linh, ngẫm nghĩ vẫn là đứng dậy đi kéo cánh cửa lớn như trong cung đình vẽ ra.
Tiểu Chu cung kính đứng ở cửa. Thẩm Dao quét mắt nhìn đến dáng người Tiểu Chu cao cao gầy gầy, một chút cũng không có nhìn ra nam tử nhỏ gầy này lại có được công phu lợi hại kia, lần trước chính hắn này đem mình đánh ngất xỉu.
“Boss nhà ngươi muốn uống trà.”
“Mời” Nhìn đến Thẩm Dao bất động tùy ý đánh giá sửa sang biệt thự Tiểu Chu một bụng hỏa, boss nhà mình chính là bị nữ nhân này làm bị thương.
“Ngươi đi là đủ rồi, ta là sẽ không pha trà.” Thẩm Dao làm như tùy ý đi phía sau Tiểu Chu.
Một bước, hai bước, ba bước, biệt thự này riêng hành lang đã gắn 10 cái camera giám sát, ba cái báo hiệu đồ nóng, hai cái tròng đen máy kiểm soát. Hoàn toàn là một cái tường đồng vách sắt a.
“Boss nhà ta chỉ uống trà mỹ nữ pha.” Tiểu Chu vừa đi vừa cùng Thẩm Dao nói.
Thật đúng là một người quái dị.
Thẩm Dao nhếch lên khóe môi lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn khích lệ.”
Tiểu Chu nghi ngờ hỏi: “Ta đã khích lệ ngươi cái gì rồi sao?”
“Ngươi không phải nói ta là mỹ nhân sao?”
Tiểu Chu âm thầm lật ra liếc mắt một cái thẳng đi tới phòng bếp, sau đó phụ đẩy ra một cái xe nhỏ, trên xe bày một ấm trà sứ Thanh Hoa, là phôi bạch ngọc ấm trà.
“Thời kì thanh triều Khang Hi sứ Thanh Hoa, bạch ngọc bắc nung”* Thẩm Dao nhất thời không dời mắt được, đây mới thực là thổ hào a. Nhờ nguyên chủ ban tặng Thẩm Dao mới có thể nhanh chóng phân biệt ra được những vật phẩm này là thật sự.
“Boss nhà ngươi đúng là tiền nhiều như nước.” Tùy tiện một bộ đồ dùng đều trị giá mấy trăm vạn, thật sự là có đủ tiền nha.
“Câm miệng cho ta, làm nhanh lên.”
Thẩm Dao nhún vai, xem ra Tiểu Chu không phải ưa thích chính mình.
Tiểu Chu lại không tiếp tục nói cái gì yên lặng phụ giúp Thẩm Dao đẩy xe đến thư phòng của Phượng Tranh.
Phượng Tranh có phần đần độn buông bút máy trong tay quang minh chính đại thưởng thức động tác của Thẩm Dao.
Bàn tay nữ tử trắng nõn từ xe đẩy xe đẩy cầm lên một chén trà nhỏ thanh lịch, theo giữa không trung từ từ châm một ly trà. Cùng với khói bếp lượn lờ, phản phất như mặt hồ vạn năm có một cơn gió xuân thổi qua, lại như đại châu tiểu châu rơi xuống khay ngọc, trong chén trà đã có hơn nửa chén trà. Nữ tử hành vân lưu thủy động tác lưu loát làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trong mắt lạnh nhạt làm người ta nghiền ngẫm. Phảng phất như một phong cảnh tao nhã thoát tục, cái kia khí độ không rõ ràng làm lòng người say mê.