Edit: Mia
Nam Cung Dương biết Lăng Nghê Nhã trong một lần ngoài ý muốn, trong tiểu thuyết này, Lăng Nghê Nhã là một nữ tử điềm đạm, thời gian sinh hoạt của nàng yên tĩnh giống như bức tranh vậy.
Một ngày nọ, Nam Cung Dương trong lúc đuổi bắt tên đạo tặc bị truy nã, đã vô tình xông vào trong viện của Lăng Nghê Nhã ở Nhiếp chính vương phủ. Tên đạo tặc này chuyên dùng phi tiêu, trong lúc đuổi bắt thì Nam Cung Dương đã bị thương ở vai.
Vừa hay khi tới trong sân của Lăng Nghê Nhã, Nam Cung chịu không nổi. Đột nhiên từ trên cao rơi xuống khi Lăng Nghê Nhã đang tưới hoa, làm nàng ấy hoảng sợ.
Sau đó, Lăng Nghê Nhã cho Nam Cung Dương ở lại gian phòng của mình, còn chuẩn bị thuốc trị thương cho hắn. Sau khi tỉnh lại, tự nhiên Nam Cung Dương đã bị hào quang nữ chính soi sáng, cứ như vậy mà nhất kiến chung tình với nàng.
Lúc này, chắc là lúc Nam Cung Dương đã lành vết thương, lần đầu tiên tới tìm Lăng Nghê Nhã. Lúc trước, Nam Cung Dương vốn đang chuẩn bị đến Nhiếp chính vương phủ để cầu hôn, chỉ là trong một đêm, một đạo thánh chỉ liền đem Lăng Nghê Nhã vào cung.
Tuy Nam Cung Dương tức giận nhưng không thể làm gì được. Sau đó nữa là Lăng Nghê Nhã trở thành phi tử huynh đệ tốt Khúc Mạc của hắn, hắn lại không thể làm gì nữa.
Nam Cung Dương tung người xuống ngựa, chỉ một động tác đơn giản mà hắn lại đẹp trai như vậy. Lăng Vu Đề được Lăng phụ nắm tay xuống xe vừa lúc thấy được cảnh như vậy.
Nam Cung Dương đầu tiền thấy Lăng phụ đã bước tới, chắp tay một cái: “Tham kiến Vương gia”
“Là Nam Cung thiếu tướng nha! Hôm nay sao lại giá đáo đến vương phủ của bổn vương đây?” - trên khuôn mặt khiêm tốn của Lăng phụ đều đầy ý cười, tất cả mọi người sau lưng Lăng phụ lại cảm thấy thật nham hiểm.
“Là tới bái phỏng Vương gia” - Nam Cung Dương nói.
Sau đó hắn nhìn tới Lăng Vu Đề đang mang khăn che mặt màu trắng cùng váy màu tím bên cạnh.
Dù sao cô và Lăng Nghê Nhã cũng là tỷ muội ruột thịt, hai người tự nhiên có chỗ tương tự, mà chỗ Lăng Vu Đề và Lăng Nghê Nhã giống nhau nhất đó chính là đôi mắt to linh động đẹp mắt. Hơn nữa Lăng Vu Đề bình thường hay “hiếu động”, nhưng sau khi xuống xe lại đứng bên cạnh Lăng phụ rất quy củ lại càng làm cho Nam Cung Dương nhận nhầm là Lăng Nghê Nhã.
“Đây có phải là Lăng đại tiểu thư?” - Nam Cung Dương dương dương tự đắc, quay qua nhìn Lăng Vu Đề cười rất đẹp mắt.
Lăng Vu Đề nhướng mi, Lăng phụ vẫn không nói gì, cô trực tiếp nhấc chân bước về phía Nam Cung Dương. Một tay nắm cổ áo Nam Cung Dương, sau đó tháo khắn che mặt của mình xuống, trừng mắt nhìn Nam Cung Dương: “Mở to mắt lên nhìn thật kỹ! Bản tiểu thư đây có phải là xú nha đầu Lăng Nghê Nhã kia không?”
Không còn cách nào, nguyên thân ghét Lăng Nghê Nhã cực kỳ! Đây là chuyện cả Nhiếp chính vương phủ đều biết, nếu như nàng ấy bị nhận nhầm là Lăng Nghê Nhã thì tức giận cũng không có gì là kỳ quái!
Nam Cung Dương đầu tiên rất là ngạc nhiên, sau đó bị Lăng Vu Đề nói như vậy thì đã nhìn rõ dung mạo của cô, liền chỉ biết đứng ngây ra không biết phản ứng gì.
Lăng phụ đã quen với tính tình của Lăng Vu Đề thì cảm thấy hành động của Lăng Vu Đề không ngoài dự kiến, bất quá trước mặt người ngoài ông cũng phải giữ danh dự một chút.
“Đề Nhi, còn không mau buông Nam Cung thiếu tướng ra, chớ có hồ nháo”
Lăng Vu Đề nghe vậy, chu miệng hừ mạnh một tiếng, buông cổ áo Nam Cung Dương ra, sau đó lui về sau hai bước liền chỉ vào mặt mình: “Thấy rõ chưa? Bản tiểu thư là Lăng Vu Đề! So với Lăng Nghê Nhã đẹp hơn không biết bao nhiêu lần!”
Nói xong, cô còn quay đầy nhìn Lăng phụ: “Phụ thân, người thấy con nói đúng không?”
Lăng phụ cưng chiều nhìn cô gật đầu: “Phải, phải, Đề Nhi là xinh đẹp nhất”
Nam Cung Dương chỉnh lại trang phục một chút, nhìn Lăng Vu Đề bằng cặp mắt chán ghét. Lúc trước hắn biết Nhiếp chính vương yêu thương thứ nữ hơn lại vắng vẻ đích nữ. Hôm nay vừa thấy liền biết là đúng vậy.
Tính cách điêu ngoa như vậy, cũng không biêt bao năm qua đã khi dễ Nghê Nhã bao nhiêu lần. Nam Cung Dương nghĩ vậy lại càng thấy thương Lăng Nghê Nhã hơn.
Lăng phụ nhìn ra được ánh mắt chán ghét của Nam Cung Dương, liền tối sầm. Nam Cung Dương là ai chứ, dám chán ghét nữ nhi của ông!
Trong lòng toàn bộ đều không vui, Lăng phụ vẫn giữ nét mặt ôn hòa như cũ, ông nhìn Nam Cung Dương cười: “Tiểu nữ tùy tiện, Nam Cung thiếu tướng quân đừng để ý! Đây là nhị nhi nữ của bản vương, đại nữ nhi trong phủ, đợi lát nữa có thể để Nam Cung thiếu tướng gặp mặt. Đại nhi nữ cùng nhị nhi nữ lớn lên đúng là có chút giống nhau”
Hắn vốn muốn đến để gặp Lăng Nghê Nhã, nếu Lăng phụ đã chủ động nói như vậy thì quá tốt rồi. Luận về mưu kế, Nam Cung Dương dĩ nhiên là kém hơn Lăng phụ.
Hắn gật đầu.
Đi vào vương phủ, Lăng Vu Đề lấy lý do là không muốn gặp Lăng Nghê Nhã nên liền cầm bánh quay về Ỷ Mộng các. Mặc kệ Nam Cung Dương muốn gặp Lăng Nghê Nhã làm gì, Lăng Vu Đề không quan tâm.
Lăng Vu Đề quay về khuê phòng liền gọi Lãnh Vô ra.
“Tiểu Lãnh, chủ tử mang đồ về cho ngươi! Mới vừa rồi ở Vân Tuệ lâu không tiện kêu ngươi ra ăn nên mới mang một phần về cho ngươi!”
Lăng Vu Đề ngồi trên giường híp mắt cười đưa phần bánh cho Lãnh Vô, sau đó vỗ vỗ vị trí bên người cô, ý bảo Lãnh Vô ngồi xuống.
Lãnh Vô ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Lăng Vu Đề, trước đây thì không thấy gì nhưng vừa nhìn Lăng Vu Đề ăn thì hắn núp trong tối cũng muốn ăn. Hắn mặc dù không hiểu nhiều thế nhưng hắn biết lúc có người ngoài, hắn tuyệt đối không thể ăn cùng chủ nhân.
Lăng Vu Đề thích nhất là nhìn Lãnh Vô ăn, lúc hắn ăn, tuy cái gì cũng làm ra vẻ mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt hắn hơi nheo lại, miệng lại hơi phình lên, nhai nhai nhìn rất khả ái!
“Thế nào? Ăn ngon không?” - Lăng Vu Đề tiền gần Lãnh Vô hỏi.
Lãnh Vô gật đầu, chờ khi nhai xong khối bánh trong miệng mới mở miệng nói: “Ăn ngon”
Đây là một tiến bộ lớn nha, phải biết rằng lúc mới đổi sang đây trên cơ bản hắn chỉ nói có một chữ “Vâng“. Hôm qua Lăng Vu Đề hỏi hắn ăn ngon không hắn cũng chỉ đáp một tiếng “Vâng“.
Hiện tại Lãnh Vô lại nói hai tiếng ăn ngon. Ha ha ha, như vậy là cô thỏa mãn rồi nha!
Bởi vì mới từ bên ngoài dùng bữa trưa về nên tự nhiên là không cần ăn bữa trưa trong phủ nữa. Lăng Vu Đề chuẩn bị ngủ trưa, Hề Mộng lại báo thiếu gia đến tìm.
Thiếu gia? Là Lăng Kỳ An sao?
“Để nó vào” - Lăng Vu Đề từ trên giường ngồi dậy, đi tới trước bàn ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.
Một tiểu nhân nhi liền chạy vào phòng có chút gấp gáp.
“Tỷ tỷ, dạ minh châu trả người! Trả lại bình lưu ly cho ta?”