Edit: Mia
Thác Bạt Thành là nhi tử của tộc trưởng Thác Bạt tộc, chỉ là tộc trưởng con đông. Nhiều người, liền có tranh đoạt.
Thác Bạt Thành có quan hệ cùng Lăng phụ, thời điểm Thác Bạt Thành tranh vị, Lăng phụ kêu Lãnh Vô đi giúp hắn một tay.
Lãnh Vô gật đầu, nghĩ nghĩ, hắn lại mở miệng: “Kinh thành truyền tin tức, thất hoàng tử của Thục phi, qua đời.”
“Thất hoàng tử bệnh nặng quá lâu, đã sớm đoán trước sẽ có ngày này.”
Nghe tin tức này, Lăng phụ không có phản ứng bao nhiêu, ông ma xát tay vào ngọc bội trong người.
Đó là do cháu ngoại lớn của ông, Lãnh Tương Vũ điêu khắc cho, Lăng phụ rất là thích, trên cơ bản là mỗi ngày đều giữ không rời.
Chín năm trước, Lăng phụ từng truyền một phong thư cho Khúc Mạc Nhiên.
Trong thư, ông nói cho Khúc Mạc Nhiên thân phận thật sự của Lăng Nghê Nhã. Lại nói cho Khúc Mạc Nhiên, ông thật sự không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế kia.
Cho nên nói Khúc Mạc Nhiên hoàn toàn không cần đề phòng ông, nếu thật sự không yên tâm, có thể luôn phái người giám thị ông, ông hoàn toàn không ngại!
Đối với thân phận Lăng Nghê Nhã, ông tạm thời sẽ giữ bí mật!
Chú ý! Lăng phụ chỉ nói là tạm thời!
Hắn có người ở trong cung, cho nên cảm tình của Khúc Mạc Nhiên cùng Lăng Nghê Nhã phát triển, Lăng phụ đều biết.
Khúc Mạc Nhiên đề phòng ông, làm sao mà ông không muốn đề phòng Khúc Mạc Nhiên đây!
Bởi vì ông cáo lão hồi hương, cho nên Khúc Mạc Nhiên không dám trắng trợn làm gì cả.
Đề phòng Khúc Mạc Nhiên, chính là lo lắng hắn sẽ làm gì đó ở trong tối.
Lăng phụ còn biết, Khúc Mạc Nhiên muốn lập Lăng Nghê Nhã làm hậu.
Lăng phụ trừ bỏ đối đãi người nhà mình thì đối với người ngoài, kỳ thật ông không phải là người tốt.
Bằng không cũng không phải là đại BOSS phản diện trong tiểu thuyết!
Cho nên, Lăng phụ, thành công làm cho Khúc Mạc Nhiên bãi bỏ ý định lập Lăng Nghê Nhã làm hậu.
Hắn lo lắng, lo lắng hắn lập Lăng Nghê Nhã làm hậu, Lăng phụ sẽ tuôn thân phận thật sự của Lăng Nghê Nhã ra!
Đến lúc đó, Lăng Nghê Nhã, sẽ gặp phải hoàn cảnh gì?!
Cho nên, nhiều năm như vậy, Khúc Mạc Nhiên đặt người âm thầm giám sát ở bên Lăng phụ.
Lăng Nghê Nhã, vẫn luôn là Thục phi nương nương!
Cốt truyện bởi vì hành vi của Lăng phụ mà xảy ra biến động, Lăng Nghê Nhã không có trở thành hoàng hậu.
Khúc Mạc Nhiên, cũng không chỉ độc sủng một người là nàng.
Chẳng sợ yêu nhau, hắn, thân vẫn là đế vương, vẫn phải ban mưa móc đều đều!
Mấy ngày trước, nhi tử thứ hai của Lăng Nghê Nhã, cũng chính là thất hoàng tử, bệnh cũ tái phát, qua đời.
“Ông ngoại cứu mạng nha ~ mẫu thân muốn phạt Hương Hương ~~ ông ngoại cứu Hương Hương ~”
Lăng phụ cùng Lãnh Vô nói chuyện còn chưa kết thúc, ngoài thư phòng liền truyền đến tiếng kêu của tiểu ngoại tôn nữ Lãnh Hương Ý.
Ngay sau đó, Lãnh Hương Ý liền đẩy cửa thư phòng, sau đó chuẩn bị bước đến ôm ấp Lăng phụ.
Chỉ là cô bé vừa mới nhìn vào trong phòng, thấy còn người khác, Lãnh Hương Ý ngây ra một lúc, ngay sau đó thân thể đột nhiên chuyển hướng.
Lãnh Hương Ý bổ nhào vào trong lồng ngực Lãnh Vô: “Phụ thân ~ người trở về khi nào?! Hương Hương rất nhớ người! Phụ thân có mua lễ vật cho Hương Hương hay không?!”
Lãnh Vô bế Lãnh Hương Ý lên, dùng cái trán dán vào cái trán của cô bé, đáy mắt hắn mang theo vô hạn yêu thương: “Phụ thân đương nhiên có mua lễ vật cho Hương Hương! Còn mang theo rất nhiều đó!”
“Thật vậy chăng?!” Lãnh Hương Ý ngửa đầu nhìn Lãnh Vô, cô bé lớn lên đặc biệt giống Lãnh Vô, gương mặt thanh tú bởi vì trẻ con nên hơi tròn, như một cái bánh bao nhuyễn nhuyễn manh manh, chỉ là trong ánh mắt có hiện lên giảo hoạt, thoạt nhìn rất tinh quái.
Lãnh Hương Ý hỏi Lãnh Vô xong, cũng không đợi Lãnh Vô trả lời mình, lại mở miệng lần nữa: “Phụ thân cũng mua lễ vật cho mẫu thân chứ?! Phụ thân mau đi đưa lễ vật cho mẫu thân đi, thuận tiện nói với mẫu thân là đừng phạt Hương Hương nữa~~”
Ý cười trên mặt Lãnh Vô không giảm, Lăng phụ một bên ha ha cười: “Hương Hương nha! Con lại làm cái chuyện xấu gì, mẫu thân mới muốn phạt con thế?”
Lãnh Hương Ý chu chu miệng, có chút ngượng ngùng nói: “Cũng không có làm cái gì ~ chỉ là con dùng túi mực nước, ném tiểu tử Đặng Hoa... Ừm ~~ thành một cục đầy màu sắc thôi~”
Lãnh Hương Ý mới vừa nói xong, tiếng cười của Lăng phụ liền vang vọng toàn bộ thư phòng, ông chỉ vào Lãnh Hương Ý: “Làm tốt lắm! Cái tiểu tử thúi, cả ngày nói trưởng thành muốn cưới bảo bối ngoại tôn nữ của ta, đây là nên làm, ha ha --”
Lãnh Hương Ý gật đầu, đúng là như vậy! Ông ngoại đều nói vậy rồi, mẫu thân không nên phạt mình nữa!
Lãnh Vô bất đắc dĩ cười lắc đầu, năm năm trước, Lăng phụ bắt đầu không quản việc kinh doanh nhiều, đại bộ phận đều đã giao cho Lãnh Vô xử lý.
Lãnh Vô vốn không quá nguyện ý, rốt cuộc hắn chỉ là đứa con rể.
Lăng phụ lại nói muốn giao cho hắn xong, rồi sau đó giao việc kinh doanh cho Lăng Kỳ An.
Việc trong tối, tỷ như ám vệ gì đó, Lăng phụ cũng không tính toán sẽ cho Lăng Kỳ An biết.
Bởi vì lo lắng Lăng Vu Đề muốn phạt mình, cho nên Lãnh Hương Ý đi theo Lăng phụ đi đến viện của Lăng phụ.
Lãnh Vô trở về chỗ Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề vừa mới đưa Lăng Kỳ An trở lại trong phòng, cô ngồi ở trên giường hơi rũ đầu may giày.
Đế giày rất lớn, vừa thấy thì biết là cho nam tử dùng.
Vừa mới may vài đường, Lăng Vu Đề liền ngừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn trời bên ngoài, Lãnh Vô, đã rời đi hai tháng.
Hắn giúp Lăng phụ làm việc, Lăng Vu Đề chưa bao giờ hỏi đến.
Chẳng qua, thật ra Lãnh Vô sẽ chủ động nói cùng cô.
Cho nên Lăng Vu Đề biết, lần này Lãnh Vô, là đi Thác Bạt tộc, chính là vì trợ giúp Thác Bạt Thành đoạt tộc trưởng.
Cũng không biết, khi nào Lãnh Vô mới có thể trở về.
“Giày này, là cho ta sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai Lăng Vu Đề, cô có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói đó rất gần mình.
Lăng Vu Đề đột nhiên quay đầu, xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến trên trán, làm Lăng Vu Đề ngẩn người: “Tiểu Lãnh?”
Lãnh Vô lại hôn hôn ở trên trán Lăng Vu Đề, khóe miệng hắn giương cao lên, cúi người xuống, đối diện cùng Lăng Vu Đề.
Nhớ nhung trong mắt hắn không che dấu chút nào, bao vây Lăng Vu Đề trong đó.
“Nương tử, rất nhớ nàng! Nàng nhớ ta không?”
Khuôn mặt của Lăng Vu Đề đỏ lên: “Ừ, ta cũng nhớ chàng!”
“Nương tử...... Chúng ta, lại sinh một đứa đi?!” Lãnh Vô ôm lấy Lăng Vu Đề.
“A? Hiện tại? Không...... Không được rồi...... Ban ngày ban mặt ~~” Lăng Vu Đề thẹn thùng.
“Không quan hệ......”
“Khụ...... Vậy, thôi được rồi......”
---- Lãnh Vô độc thoại. ----
Tháng thứ nhất khi mới đi vào Hoa thành định cư, Lãnh Vô chưa bao giờ biết buồn rầu, bây giờ lại có chút buồn rầu.
Mà không biết lý do vì sao buồn rầu.
Tiểu Vu gần đây ở Hoa thành nhận thức không ít công tử nhà giàu...
Aya: Gõ chữ lần hai, chỉ một cái chạm nhẹ thôi mà mất hết... hờn