Edit: Aya Shinta
Sau khi nghỉ đông, Lăng Vu Đề liền lên máy bay về L thị, lên máy bay thì cô đeo trùm mắt ngủ. Cũng không nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh cạnh, vậy mà khéo đến thế, chính là Nhan Tử Hành.
Cứ việc Lăng Vu Đề đeo trùm mắt, Nhan Tử Hành vẫn nhận ra cô rồi.
Nghĩ đến mấy tháng nay, Lăng Vu Đề trốn anh ở mọi nơi, nhắn tin không trả lời, điện thoại không tiếp. Coi như anh tới phòng học tìm cô, cô cũng có thể làm như không thấy.
Nhớ tới một lần kia, anh trực tiếp kéo tay ngăn cản cô rời đi, xin lỗi ngay trước mặt cô.
Lăng Vu Đề chỉ nhàn nhạt nói câu “Không sao”, sau đó hất tay của anh ra rồi bước đi.
Sau này, anh sẽ không có đi tìm Lăng Vu Đề, cũng không có nhắn tin gọi điện thoại nữa.
Mỗi ngày, anh vốn sẽ gọi một điện thoại, nhắn tin với Mộng Tuyết, nhưng từ khi chia tay rồi thì thời gian trống của anh rất nhiều, hầu như anh đặt ý nghĩ của mình lên trên việc học.
Có lúc anh sẽ nghĩ, cuộc sống không có Mộng Tuyết cũng không có khổ sở như anh tưởng tượng.
Thời gian mấy tháng nay, thời gian anh nhớ nhung Mộng Tuyết càng ngày càng ít. Nhiều hơn, anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Lăng Vu Đề, nhớ đôi mắt lạnh nhạt khi nhìn anh, và nhớ cả câu nói “Em cũng không muốn trở thành công cụ của anh dùng để quên Mộng Tuyết.“.
Ngồi ở bên người Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.
Chỉ cần như thế, vậy mà Nhan Tử Hành lại cảm thấy thật yên lòng!
Anh cong môi cười cười, đột nhiên nhớ tới lúc anh ở trong trường, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai nữ sinh, một người trong đó nói: “Nam nhân quả thực rất phạm tiện! Khi cậu yêu thích anh ta, tha thiết mong chờ đuổi theo anh ta, anh ta lại không thèm nhìn cậu một chút! Chờ cậu không thích anh ta nữa, thì anh ta quay đầu lại chạy theo cậu!”
Đột nhiên anh cảm thấy thật giống như vậy, trước kia không phải anh lo lắng rằng Lăng Vu Đề còn thích anh à!
Nhưng hiện tại Lăng Vu Đề từ chối anh, đồng thời rời xa anh. Anh lại cảm thấy mất mát...
Máy bay chậm rãi cất cánh, Nhan Tử Hành hơi lim dim mắt, cảm thụ hơi thở thuộc về Lăng Vu Đề ở bên cạnh.
Lăng Vu Đề cũng không có ngủ, cô chỉ che mắt lại, thế nên cũng không biết người ngồi ở bên cạnh cô là ai.
Cô nghiêng đầu tới lui, miệng hơi mở ra.
Lăng Vu Đề đang kinh ngạc, vừa nãy cô đột nhiên cảm ứng được độ hảo cảm cao tới chín mươi điểm.
Quả nhiên cô không có đoán sai, nếu như trước đó cô đáp ứng Nhan Tử Hành, nói không chừng, Nhan Tử Hành sẽ vừa qua lại với cô, vừa nghĩ tới Mộng Tuyết.
Mà cô từ chối, còn từ chối thẳng thắn đến thế, đồng thời không liên lạc với anh.
Thực tế thì Lăng Vu Đề đang đánh cược, đánh cược vào tám mươi lăm điểm hảo cảm của Nhan Tử Hành đối với cô vào lúc đó. Coi như không có yêu cô, trong lòng cũng nhất định có vị trí của cô.
Ừ, xem ra, cô thắng cược rồi!
Cô nhếch khóe môi, lộ ra một cười yếu ớt. Tuy cô cũng không biết vì sao Nhan Tử Hành lại đột nhiên thêm hảo cảm.
Thế nhưng chín mươi điểm hảo cảm. Đã xem như là thích rồi đúng chứ?
Nói không chừng, hiện tại phân lượng của nữ chủ ở trong lòng Nhan Tử Hành cũng không có cao bằng cô đâu!
Chờ ngày khai giảng, cô lại tìm một cơ hội để tiếp cận Nhan Tử Hành là được rồi! Lăng Vu Đề nghĩ như vậy.
Có điều, rất nhiều lúc thì kế hoạch không đuổi kịp biến hóa...
Hai giờ, trôi qua trong chốc lát.
Tiếng thông báo xuống máy bay vang lên nhưng Lăng Vu Đề còn đang ngủ, cũng không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại gì cả.
Cô biết nhất định sẽ có tiếp viên hàng không tới nhắc nhở cô xuống máy bay, cho nên mới dám yên tâm lớn mật mà ngủ như vậy.
Những hành khách khác đều đang chuẩn bị xuống, Nhan Tử Hành nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề không nhúc nhích chút nào, câu môi cười cười.
Biết cô ngủ như chết, vậy nên anh có ý xấu đưa tay đi nhéo mũi cô.
Lăng Vu Đề cảm thấy mình không thể thở nổi, cô hơi khó chịu quay quay đầu, vẫn không thể thở được.
Cơn buồn ngủ biến mất, Lăng Vu Đề đưa tay tháo trùm mắt ra, sau đó cô liền nhìn thấy Nhan Tử Hành đang cười nhìn mình.
Đầu óc Lăng Vu Đề tỉnh táo trong chớp mắt, bởi vì hiện giờ cô đang ở trên máy bay mà! Sao lại gặp được Nhan Tử Hành thế?
“Sắp xuống máy bay, em muốn theo báy bay về Kinh Thị?” Nhan Tử Hành mỉm cười nói.
Lăng Vu Đề máy mắt, sau đó nghĩ đến việc Nhan Tử Hành nghỉ đông thì phải về L thị, có thể đúng dịp đi cùng một chuyến bay với cô, cũng không phải việc làm người ta quá bất ngờ.
Cô cởi đai an toàn, sau đó cầm ba lô của mình, đứng lên, chuẩn bị xuống.
Nhan Tử Hành đi theo cô, Lăng Vu Đề không nói gì, anh cũng không nói gì.
Mãi đến khi ra sân bay, Lăng Vu Đề chuẩn bị gọi xe về nhà, nhưng Nhan Tử Hành mở miệng nói: “Tôi đưa em đi.”
Lăng Vu Đề lắc đầu: “Không cần.” Cô cũng không thể để cho Nhan Tử Hành biết cô đi nơi nào được!
Phất tay gọi một chiếc xe, cũng không chào hỏi Nhan Tử Hành chào hỏi, cứ như vậy mà lên xe đi mất.
Nhan Tử Hành ngẩn người, vốn là anh muốn hỏi Lăng Vu Đề tới đây làm chi? Dù sao, Lăng mẫu cũng ở Kinh Thị.
Nghĩ đến video kia, Nhan Tử Hành cảm thấy Lăng Vu Đề hẳn là đến tìm Trương tra nam. Anh có chút không yên lòng với Lăng Vu Đề, dù sao cũng là một cô gái, quay trộm một lần có thể thành công, lần thứ hai còn có thể thuận lợi như vậy sao?
Ngay tức khắc, Nhan Tử Hành gọi xe, theo đuôi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề cũng không biết phía sau có người bám đuôi, vừa lên xe, cô liền gọi điện thoại cho người đàn ông gọi là Thành ca, kẻ đã bắt trói một nhà ba người Trương tra nam.
Nhận được điện thoại của Lăng Vu Đề, Thành ca có chút bất ngờ, có điềusau khi nghe nói Lăng Vu Đề là đến đưa tiền, Thành ca trực tiếp báo địa chỉ cho cô.
“Club Huy Hoàng” là một sòng bạc, rất nổi tiếng ở L thị.
Thế giới này, sòng bạc được hợp pháp, chỉ cần không chết người thì cục cảnh sát sẽ không quản!
Cho nên cô muốn tìm cảnh sát hỗ trợ, đó là điều không thể, nên chỉ có thể dựa vào chính mình!
Lăng Vu Đề dự định sử dụng dị năng trực tiếp thôi miên gã Thành ca kia, để gã không không đánh chủ ý lên người ba mẹ con các cô nữa.
Trước kia khi sử dụng tới dị năng thôi miên, Lăng Vu Đề đã hiểu rõ sự phản phệ của nó. Lần này cô chỉ dự định đối phó với một mình Thành ca, hi vọng sẽ không có tác dụng phụ bao nhiêu.
Thời gian cô xuống máy bay đã là hơn sáu giờ, tới khi đến “Club Huy Hoàng”, màn đêm đã sớm buông xuống.
Đứng tại cửa vào “Club Huy Hoàng”, Lăng Vu Đề dừng một chút, sau đó mới cất bước vào câu lạc bộ được trang trí xa hoa này
Nhan Tử Hành nhìn thấy Lăng Vu Đề đi vào, anh cùng bạn học đã từng tới nơi này một lần. Có điều anh không thích đánh bạc, cho nên cũng vô cùng không thích bầu không khí tại sòng bạc này.
Lăng Vu Đề tới nơi này, để làm gì đấy?
Thanh toán tiền xe rồi Nhan Tử Hành cũng xuống xe, tiến vào “Club Huy Hoàng“.
Vào rồi, anh liền tìm kiếm bóng người Lăng Vu Đề khắp nơi, nhưng sòng bạc lại quá lớn nên tìm một người cũng không dễ dàng.
Mà lúc này, Lăng Vu Đề đã theo chân một thuộc hạ của Thành ca đi tới văn phòng gã.
Vừa vào văn phòng, Lăng Vu Đề liền nhìn thấy một gã mập ngồi ở trên ghế ông chủ. Mặt mũi dữ tợn, trên mặt còn có một vết sẹo, ánh mắt hung ác, vừa nhìn thì đã biết gã không phải người tốt!
31.12.2018