Edit: Aya Shinta
(hoàn = phiên ngoại)
Nhan Tử Hành cũng nở nụ cười: “Anh cũng bị thay đổi, đã biến thành một đại thụ có thể che mưa chắn gió cho người nhà, cho người anh yêu!”
Lăng Vu Đề nghiêng đầu đi, không nhìn Nhan Tử Hành, không cho anh nhìn thấy đôi mắt đang rưng rưng của cô.
Đúng thế, thời gian cũng thay đổi Nhan Tử Hành. Thiếu niên ngây ngô kia đã rút đi phần ngây ngô, trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, đáng giá để người ta dựa vào!
————
Hơn bốn tháng sau.
Hôm nay Lăng Vu Đề cảm thấy bụng mình đột nhiên đau thành từng trận, lúc mới bắt đầu tương đối nhẹ, cho nên cô cũng không có để ý nhiều.
Thẳng tới giữa trưa lúc ăn cơm, đột nhiên một trận đau đớn kéo tới, Lăng Vu Đề đau đến mức đánh rơi đũa xuống dưới đất, ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao Tiểu Vu?” Lăng mẫu vừa múc canh cho Lăng Vu Đề thì đã thấy cô đau thành bộ dạng này, đúng là bị dọa sợ.
Nhan nãi nãi cũng tha thiết mong chờ nhìn Lăng Vu Đề: “Có phải, có phải là chắt muốn đi ra chơi với bà?”
Lăng Vu Đề gật đầu: “Có, có lẽ con sắp sinh...” Tiếng nói còn chưa dứt, cô cũng cảm giác được mình vỡ nước ối.
Lăng mẫu gấp gáp gọi điện thoại cho Nhan Tử Hành, để anh chạy về đưa Lăng Vu Đề đi bệnh viện.
Nhan Tử Hành cũng không có xin phép, anh cởi đồng phục làm việc nói một tiếng: “Vợ tôi sắp sinh!” Rồi trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Cũng may là trước khi đi, anh có bàn giao một tiếng, bằng không bệnh viện còn không biết chuyện gì đang xảy ra đây!
Trên đường trở về, Nhan Tử Hành gọi điện thoại đến bệnh viện phụ khoa để bên kia chuẩn bị trước, chờ lát nữa đưa Lăng Vu Đề đi liền không cần phải gấp gáp bận bận bịu bịu.
Đứa trẻ được thuận lợi sinh ra, dùng mười tám tiếng, một đôi long phượng thai đáng yêu rốt cục đã ra đời!
Nhan nãi nãi nhìn hai đứa chắt, trong đôi mắt vẩn đục mang theo ý cười cùng nước mắt.
Nhan Tử Hành chỉ nhìn con một chút, ngay sau đó anh vào phòng sinh xem Lăng Vu Đề.
Từ lúc Lăng Vu Đề vào phòng sinh thì Nhan phụ cùng Nhan mẫu lập tức bỏ công việc, ngồi chuyến bay gần nhất trở về, Trương Cầm Kính cũng trở lại từ đoàn phim.
Thời điểm Lăng Vu Đề ở cữ, Nhan phụ mẫu cũng không hề rời đi, một đại gia đình đều vây quanh Lăng Vu Đề cùng hai đứa bé.
Gia đình vốn đã rất náo nhiệt, lập tức càng náo nhiệt thêm!
————
Ba năm sau
Mộng Tuyết phải lập gia đình, cô ấy gả cho một thương nhân.
Khi nhận được thư mời dự hôn lễ, Lăng Vu Đề nhìn cái tên trên thiếp cưới thì vô cùng kinh ngạc. Trong kịch tình, Mộng Tuyết tuyệt đối không kết hôn trong khoảng thời gian này!
Nếu như cô không nhớ lầm, trong kịch tình, Mộng Tuyết chưa kết hôn mà mang thei một đứa bé! Mà ba của nó, đương nhiên chính là nam chủ Kiều Duẫn Thiên!
Có thể... Mấy năm qua Mộng Tuyết vẫn ở Kinh Thị, tuy rằng không có thường liên hệ, nhưng Lăng Vu Đề cũng không nghe rằng Mộng Tuyết có con!
Mà điều càng làm cho Lăng Vu Đề kinh ngạc cũng không phải cái này, mà là... Nữ chủ sắp kết hôn, chú rể cũng không phải nam chủ nữa!
Cái quỷ gì thế!?
Lăng Vu Đề cảm thấy, sự việc chạy quá xa so với nội dung vở kịch rồi, mỗi một tình tiết hầu như đều không giống! Sức ảnh hưởng của cô lớn như vậy? Mấy thế giới đầu tiên, sao cô không cảm thấy biến hóa lớn như vậy nhỉ?
Bắt đầu từ thế giới của Trình Cẩm Nhiên, sai lệch so với nội dung vở kịch càng ngày càng lớn...
Mang theo lòng hiếu kỳ muốn xem người đàn ông đã diệt nam chủ đến cùng là ai, Lăng Vu Đề dẫn Nhan Tử Hành cùng hai đứa bé đi tham gia hôn lễ của Mộng Tuyết!
“Nhan Ngôn, Nhan Ngữ, hai đứa nhỏ các con nhanh lên một chút nào!” Đang ở cửa chuẩn bị xỏ giày, Lăng Vu Đề có chút không nhịn được mà thúc giục.
Nhan Ngôn ăn bận bộ âu phục màu đen nhỏ nhắn cùng Nhan Ngữ mặc váy công chúa hồng nhạt đang nắm tay của ba ba đẹp trai đi ra: “Mẹ lười, không giúp con mặc đồ mà còn hối!”
Lăng Vu Đề trừng mắt, sau đó oan ức nhìn Nhan Tử Hành đang khoác trên mình một bộ tây trang màu đen: “Ông xã ~~ “
Nhan Tử Hành nhẫn nhịn cười, cúi đầu nhìn hai đứa bé của mình: “Tuy rằng trên thực tế đúng là như vậy, thế nhưng ngoài miệng chúng ta không thể nói mẹ như vậy, biết không?”
Nhan Ngôn Nhan Ngữ đồng thời gật đầu: “Con biết rồi ạ!”
Lăng Vu Đề: “...”
Lái xe đến khách sạn tổ chức hôn lễ của Mộng Tuyết, bởi vì là bạn bè bên nhà gái nên hôn lễ còn chưa bắt đầu, các cô còn có thể vào phòng trang điểm cho cô dâu.
Vừa vào đến trong phòng hóa trang, đã nhìn thấy Mộng Tuyết ngồi ở trên ghế sô pha, mặc áo cưới. Mộng Tuyết thuộc về loại hình không tang điểm thì xinh đẹp thanh thuần, trang điểm lên liền rất mỹ lệ, khiến lòng người phải rung động.
Cô ấy mặc áo cưới, rất đẹp!
Lăng Vu Đề mỉm cười đưa quà mừng rồi nhẹ giọng nói một câu: “Tân hôn hạnh phúc!”
“Cảm ơn!” Mộng Tuyết nhìn hai đứa bé xinh đẹp đang được Nhan Tử Hành bế đăng sau Lăng Vu Đề một chút: “Bảo bảo thật đáng yêu!”
“Cảm ơn!”
Quan hệ giữa Lăng Vu Đề cùng Mộng Tuyết cũng không phải rất tốt, cho nên nói chúc phúc rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Vì Nhan Ngôn, Nhan Ngữ quá đáng yêu, lúc vào cũng đã bị không ít cô chú vây quanh. Hai đứa bé cũng không sợ người lạ, cười híp mắt chào hỏi người ta, cái miệng gọi cô gọi chú thật là dẻo hết sức!
Hôn lễ bắt đầu, khách mời đã vào chỗ. Lăng Vu Đề ngồi tại chỗ, nhìn thấy người gọi là chú rể kia.
Là một người đàn ông cũng không đẹp trai lắm, bề ngoài rất phổ thông, chẳng qua trong ánh mắt kia, thỉnh thoảng sẽ lóe tinh quang.
Nghe nói, anh ta là một thương nhân rất có tiền.
Cùng một ít người tán gẫu về Mộng Tuyếtthì có được chút tin tức, Lăng Vu Đề cũng phân tích ra, việc càng bất ngờ và không dám tin tưởng hơn chính là, Mộng Tuyết xóa sạch đứa bé!
Lăng Vu Đề nghĩ, không phải chính là cái lần cô đụng phải Mộng Tuyết khi đi khám thai đấy chứ?
Trong kịch tình, khi Mộng Tuyết cũng đang chuẩn bị phá thai thì gặp lại Nhan Tử Hành, Nhan Tử Hành ngăn cản cô ấy, hơn nữa bản thân cô ấy cũng không cam lòng, cho nên đã giữ đứa bé lại.
Mà lần này, không có Nhan Tử Hành ngăn cản, dưới cơn kích động, Mộng Tuyết xóa sạch đứa con đi.
Không có con cái làm thẻ đánh bạc, Kiều gia giàu số một, số hai ở Kinh Thị sẽ không tiếp nhận Mộng Tuyết có gia cảnh xem như rất bình thường.
Không có con cái để bận tâm, Kiều Duẫn Thiên cũng không có như tâm tâm niệm niệm đối với Mộng Tuyết như kịch tình.
Thế rồi, mọi chuyện phát triển thành ra thế này!
Lăng Vu Đề hơi cúi đầu, cô có cảm giác áy náy đối với Mộng Tuyết...
Khi Mộng Tuyết trao đổi nhẫn với chồng của cô ấy, Lăng Vu Đề chân tâm chúc phúc cô ấy, hi vọng cô ấy có thể được hạnh phúc!
Lúc trở về, Nhan Ngôn và Nhan Ngữ đòi đi ăn hamburger. Nhan Tử Hành là người vô cùng chiều con, con nói cái gì thì anh cũng tận đáp ứng, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhìn hai đứa con vùi đầu mà ăn, Lăng Vu Đề đưa tay, nắm lấy tay Nhan Tử Hành, sau đó tựa đầu ở trên bả vai của anh, nhẹ giọng nói một câu: “Ông xã, có thể gả cho anh, em rất hạnh phúc!”
Nhan Tử Hành cười: “Bà xã, có thể lấy được em, tôi cũng rất hạnh phúc!”
Hai đứa nhóc đang ăn thì run cả người, rồi nói: “Eo ~ Thật buồn nôn ~ “
Aya: Thêm ngày tháng vô, kẻo lại bị hối chương. Mình hẹn hai tuần thì đúng hai tuần thôi. Quả thực ai cũng như ai, mở miệng thì có ra chương là được, nhưng lại hối chương như đúng rồi ấy, bản thân mình cũng thế mà *hơ hơ*.
Đây là thế giới khó nhất mà mình edit, ngắc ngư ngay cái tựa đề, gian nan thấy sợ.
Cho mình hỏi một chút, có bao giờ mình spoil truyện mà các bạn mất hết hứng đọc chưa nhỉ?
Mình không chắc lắm, nhưng mình thấy bản thân mình spoil có tâm lắm mà. Ít ra mình sẽ không để lộ quá nhiều tình tiết chủ chốt, và sau khi mình spoil thì chắc là sẽ có bạn đi coi bản cv trước nhỉ:))))))
Nhưng mà làm ơn, người trả lời bình luận của các bạn là mình đây. Mình đã cố gắng xóa hết bộ nhớ để các tình tiết trở nên “mới” với mình hơn vì mình là một con người rất nhanh chán. Thế nhưng sao các bạn lại nỡ spoil một cách huỵch toẹt ra như thế. Đọc mà hụt hẫng luôn ấy.
Nếu các bạn đã đọc trước, làm ơn, vì các readers khác (phần nhiều là vì mình đi, thấy ích kỷ quá trời), đừng có spoil một cách trắng trợn như thế. Ok?
Chỉ vì một phút lầm lỡ, đứa con đầu lòng của mình có nguy cơ... không thể sống sót nổi rồi đó. Đích danh là Con trai nam chủ. Hiện giờ mình vẫn cố lết bên bộ đó mà vẫn nản quá trời. Mình không hy vong nó lại xảy đến với bé bự này đâu *cười*
31.12.2018