Công Lược Nam Phụ

Chương 355: Chương 355: Công lược bếp trưởng hạng nhất (05)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Đợi đến khi anh hoàn hồn trở lại, tính thu cánh tay mình về thì Lăng Vu Đề lên tiếng.

"Tôi đang giúp anh đấy, lẽ nào anh muốn bị đám phụ nữ đó vây quanh à?"

Nghe vậy, Trịnh Vũ Hiên ngoan ngoãn không động đậy.

Đến khi đến trước xe, Trịnh Vũ Hiên mới thu cánh tay mình về, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Vừa rồi cám ơn cô."

"Không cần cảm ơn, mở cửa xe đi."

Hả?

Trịnh Vũ Hiên nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt khó hiểu. Nhìn chìa khóa xe trong tay Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề trực tiếp ấn vào chìa khóa mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ.

"Sầm" một tiếng, đóng cửa ghế phụ lại.

Đầu tiên thì Trịnh Vũ Hiên sửng sốt, anh vốn định kêu Lăng Vu Đề xuống xe nhưng nhớ đến lúc nãy cô giúp mình giải vây, thế nên anh đành đưa cô về vậy.

Đi sang bên kia mở cửa ghế lái ra rồi ngồi vào, Lăng Vu Đề đã thắt dây an toàn xong.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề ăn mặc như vậy, Trịnh Vũ Hiên lại thấy khó hiểu: "Cô Lăng đã đợi ở đây từ chiều rồi sao? Sao còn mặc đồ bơi?"

Lăng Vu Đề lười biếng dựa vào ghế, híp nửa mắt: "Bởi vì tôi chỉ có áo tắm thôi~ " Ngoại trừ áo tắm ra, nguyên thân không có một bộ đồ nào của con người, cô cũng không thể đi trộm.

Mà Trịnh Vũ Hiên lại lí giải Lăng Vu Đề chỉ có áo tắm thành cô chỉ mang có một bộ áo tắm. Mặc dù cảm thấy cô có chút kì lạ, nhưng mà ai cũng có sở thích và thói quen riêng nên anh cũng không có quyền hỏi.

Sau khi khởi động xe, Trịnh Vũ Hiên vô cùng lịch sự hỏi cô một câu: "Cô Lăng sống ở đâu?"

Lăng Vu Đề không thèm suy nghĩ mà trả lời ngay: "Khu Hoa Lâm 1."

Trịnh Vũ Hiên ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, trả lời rằng: "Thật trùng hợp, tôi cũng ở đó."

Lăng Vu Đề cười hí hửng, không nói gì. Đương nhiên là trùng hợp rồi~ do cô biết Trịnh Vũ Hiên ở đó cho nên cô mới nói như vậy!

Nếu đã tiện đường như vậy, Trịnh Vũ cũng không nói gì nữa, bắt đầu tập trung lái xe.

Từ bãi biển trở về khu Hoa Lâm 1 mất nửa tiếng chạy xe, bây giờ đã là hơn một giờ sáng. Nếu là mọi khi, dù là nguyên thân hay là Lăng Vu Đề thì đều đã đi ngủ rồi!

Xe chạy rất vững, Lăng Vu Đề dựa đầu vào ghế, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Vì lo rằng Lăng Vu Đề sẽ bị cảm lạnh, Trịnh Vũ Hiên đặc biệt tri kỷ lấy cái chăn nhỏ để trong xe mình đắp cho cô.

Trịnh Vũ Hiên thấy rằng, bề ngoài cùng giọng điệu nói chuyện của Lăng Vu Đề khiến cho người khác cảm thấy cô rất tùy tiện. Nhưng mà cô có thể làm ra được món bánh ngọt ngon miệng như vậy, đủ khiến anh thay đổi cách nhìn về cô.

Người có thể làm ra được món bánh ngọt ngon như thế tuyệt đối không phải thuộc hạng kém cỏi.

Có người đã từng nói rằng, từ trong hương vị của món ăn được một người làm ra, bạn có thể đoán ra được nhân phẩm và nội tâm của người đó. Anh tin tưởng nội tâm của Lăng Vu Đề không xấu!

Lúc xe sắp chạy đến khu Hoa Lâm 1, Trịnh Vũ Hiên đánh thức Lăng Vu Đề: "Sắp đến khu Hoa Lâm 1 rồi, cô Lăng có cần tôi đưa cô đến tận cửa không?"

Lăng Vu Đề dụi mắt, nhìn cảnh vật lạ lẫm bên ngoài cửa sổ, vẫn chưa phản ứng kịp.

Khu Hoa Lâm 1 là khu biệt thự, cũng là thế ngoại đào viên nổi tiếng nằm trong khu thành thị sầm uất, nguyên do nó được xây dựng ở trong quận trung tâm thành phố.

Nơi Trịnh Vũ Hiên dừng xe rất náo nhiệt, cho dù mới hừng đông, trên đường vẫn còn người qua lại.

Sau khi ngáp một cái, cô quay đầu nghiêm túc nhìn Trịnh Vũ Hiên: "Thực sự là tôi không có ở khu Hoa Lâm 1 này... "

Hả?

"Vậy cô ở đâu? Không đúng, vì sao mà cô muốn nói mình ở đây?" Trịnh Vũ Hiên cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ cô gái trước mặt này!

"Là vì tôi biết anh ở chỗ này đó!" Lăng Vu Đề mặt dày vô cùng, ra vẻ đương nhiên.

Trịnh Vũ Hiên đỡ trán... Cái này có liên quan đến việc Lăng Vu Đề nói rằng mình ở đây hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề nói thẳng: "Thực tế, tôi không có chỗ ở... " Quả thực cô không có nơi ở trên địa bàn của con người.

Lời nói này, bất luận thế nào thì Trịnh Vũ Hiên cũng không tin nổi nữa. Anh cảm thấy tốt nhất là mình không nên tin bất cứ câu nào của Lăng Vu Đề!

Thế rồi anh tháo dây an toàn của mình ra, mở cửa bước xuống xe, sau đó vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ: "Mời cô xuống xe."

Lăng Vu Đề ôm chăn, túm dây an toàn rụt người về sau: "Vào lúc này mà anh để tôi đi như vậy, lỡ như gặp phải yêu râu xanh hay tên giết người thì phải làm sao?"

Trông thấy làn da trắng ngần và vóc người hoàn mỹ dưới tấm chăn của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên khựng một lát.

Anh thở dài: "Vậy cô muốn thế nào?" Câu hỏi này tràn ngập bất đắc dĩ cùng cảm giác bất lực.

Lăng Vu Đề nhếch môi cười với anh, sau đó đưa tay kéo tay áo anh: "Giữ tôi lại đi... "

"Tuyệt đối không..." Được.

"Tôi lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đánh được sắc lang giữ ấm trên giường! A Hiên~ anh giữ tôi lại đi~~ "

Trịnh Vũ Hiên hung hăng nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề tuyệt đối là người theo đuổi mặt dày nhất mà anh đã từng gặp! Không ai sánh bằng!

Sau khi hít thở sâu mấy cái để khôi phục cảm xúc, Trịnh Vũ Hiên mới nhìn Lăng Vu Đề với sắc mặt như thường: "Tôi không cần cái gì mà lên được phòng khách xuống được phòng bếp, càng không cần đánh sắc lang giữ ấm giường của cô."

Lăng Vu Đề mất mát, cúi đầu không nói gì. Sau một hồi, lúc Trịnh Vũ Hiên cho rằng cô còn muốn viện cớ gì đó thì cô thả chăn ra đặt sang bên cạnh, sau đó cởi dây an toàn bước xuống xe.

Lúc này Trịnh Vũ Hiên mới để ý thấy Lăng Vu Đề lại không mang giày, anh hơi cau mày, trong lòng có chút không đành nhưng lại cảm thấy có thể là cô đang diễn.

Cắn răng đóng cửa ghế phụ lại, sau đó quay trở lại xe lái đi.

Từ kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cúi đầu xuống.

Bề ngoài và cách ăn mặc của cô quá bắt mắt, mới đầu đã có người chú ý đến cô rồi, sau đó thấy cô có một mình, thế là có mấy gã bỉ ổi cà lơ phất phơ lại gần cô.

Tốc độ xe của Trịnh Vũ Hiên cũng không nhanh, anh vốn dĩ cho rằng sau khi vứt Lăng Vu Đề ở lề đường thì cô sẽ biết điều mà bỏ đi.

Vậy mà cô ta vẫn không bỏ đi! Không chỉ không bỏ đi, ngay cả lúc đám đàn ông dung tục lại gần cô ta, cô ta cũng không có ý phản kháng!

Lăng Vu Đề không phải không có ý định phản kháng, mắt cô vẫn để ý đến xe của Trịnh Vũ Hiên, tốc độ xe của anh không nhanh nên chắc rằng anh có thể nhìn thấy tình trạng của cô.

Cô muốn xem coi Trịnh Vũ Hiên có mềm lòng quay trở lại không, nếu như đợi đến lúc đám lưu manh động tay động chân với cô mà anh vẫn không quay lại.

Hừ~ dám động tay động chân với cô, cô trực tiếp bẻ tay bọn chúng!

Thế giới trước đó cũng không toi công, dù cô không học được thuật đuổi ma bắt quỷ nhưng cũng có học được một vài thuật phòng thân, cho nên cô nói với Trịnh Vũ Hiên rằng mình đánh được sắc lang là nói thật.

"Em gái, đừng sợ! Cùng mấy anh đây đi khách sạn cao cấp vui vẻ nào." Bốn gã bỉ ổi kia cười háo sắc, còn nuốt nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.