Công Lược Nam Phụ

Chương 360: Chương 360: Công lược bếp trưởng hạng nhất (10)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Nói không chừng loại bệnh Lăng Vu Đề mắc cũng tương tự như vậy.

"Được rồi, lúc nãy tôi gõ cửa gọi cô ở bên ngoài, sao mà cô không nghe thấy?" Trịnh Vũ Hiên hỏi.

Cô thật sự không có nghe thấy! Nếu nghe thấy thì cô đã đứng dậy mở cửa ra rồi!

"Tối hôm qua ngủ trễ quá, buổi sáng lại dậy sớm, vừa nãy tôi nằm trong bồn tắm ngủ cho nên không có nghe thấy."

Bây giờ Lăng Vu Đề mới cảm thấy toàn thân mình ẩm ướt, chăn và giường cũng bị ướt luôn rồi

Cơ thể vặn vẹo không thoải mái, cô nhìn Trịnh Vũ Hiên: "À thì, tôi thật sự không sao, anh ra ngoài trước đi."

Trịnh Vũ Hiên gãi ót, gật đầu, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng mà trước khi rời khỏi phòng, anh đi vào xem bồn tắm, lúc này mới thấy mấy bịch đựng muối biển vứt trong thùng rác.

Đầy cả một thùng rác, cô ta đã sử dụng bao nhiêu muối đây hả?

May là bình thường anh có thói quen trữ hàng, nếu không thì sao có nhiều muối biển cung cấp cho Lăng Vu Đề ngâm mình được!

Sau khi rời khỏi phòng của Lăng Vu Đề rồi, Trịnh Vũ Hiên mới đột nhiên nhớ ra mục đích mình tìm đến phòng của Lăng Vu Đề lúc ban đầu! Anh muốn cô rời khỏi đây mà!

Anh đưa tay đặt lên mí mắt, khẽ thở dài một hơi. Thôi vậy, để cô ấy ở lại thêm chút nữa đi.

Điện thoại ở dưới lầu vang lên, Trịnh Vũ Hiên cất bước nhanh chóng đi xuống lầu.

Sau khi Trịnh Vũ Hiên rời khỏi phòng, Lăng Vu Đề lại trở về bồn tắm ngủ, thực ra cô rất muốn về biển ngủ--

Trịnh Vũ Hiên nghe máy xong thì chuẩn bị ra ngoài, anh để lại một tờ giấy trên bàn trà, trên đó viết: Cô Lăng, tôi phải ra ngoài một chuyến, có thể là tối hoặc ngày mai mới trở về. Tôi để tiền trên bàn trà, cô cầm lấy rồi đi đi-- Trịnh Vũ Hiên

Lăng Vu Đề thoải mái ngủ một giấc, vẫn do cơn đói bụng kéo cô ra khỏi giấc mơ.

Sau khi lau tóc nửa khô, cô đi xuống lầu.

Trời lúc này đã tối đen rồi, do dưới lầu không có mở đèn cho nên hơi tối.

Cô cau mày hơi ngờ vực, sao bây giờ ở dưới lầu còn chưa bật đèn? Lẽ nào Trịnh Vũ Hiên vẫn đang ngủ?

May là Lăng Vu Đề vẫn có thể nhận được ít ánh sáng mờ từ đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu vào để tìm đường mở đèn phòng khách.

Sau khi mở đèn, Lăng Vu Đề mới nhìn thấy tờ giấy trên bàn trà cùng với một xấp tiền, tầm khoảng hai ba mươi ngàn.

Bĩu môi, muốn cho cô đi? Cô càng không đi!

Sau khi tùy tiện làm chút đồ ăn, Lăng Vu Đề mới ngồi trên sô pha xem tivi.

Ngâm mình một buổi trưa, cô cảm thấy da của mình như được hô hấp vậy! Xem ra về sau vẫn nên ngủ ở trong bồn tắm thì tương đối tốt hơn một chút.

Nhưng mà cô không thể ngủ trong bồn tắm cả đời được.

Đợi sau khi độ hảo cảm của Trịnh Vũ Hiên tăng hơn chín mươi điểm thì cô sẽ nói cho anh biết thân phận người cá của mình.

Dù sao thì lúc trước cô có nhìn thấy ghi chép về việc biến con người thành người cá, đến lúc đó cô có thể chế tạo ra thuốc rồi cho Trịnh Vũ Hiên uống, sau đó thì có thể thỉnh thoảng sống với cô ở đáy biển, rồi cô cùng anh sống trên đất liền!

Ừm ừm~ chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất vui rồi!

Chín mươi điểm hảo cảm, nhanh kiếm cho đủ mới được!

Ờ~ vậy cô phải quay về điều chế thuốc mới được!

Đặt mắt lên tờ giấy và tiền trên bàn trà, nghĩ ngợi một hồi, Lăng Vu Đề cầm viết lên viết hai chữ kèm theo biểu cảm: Cám ơn! [ Hình mặt cười ]

Cô chỉ lấy tờ tiền giấy một trăm đồng, sau đó cầm đồ bơi rời đi.

Rời khỏi khu Hoa Lâm 1, ngồi vào xe taxi rời đi trong ánh mắt kì lạ của người khác.

Sau khi báo chỗ đến là bãi biển, cô liền cúi đầu nhìn chân mình.

Không thể không nói rằng mỗi chỗ trên cơ thể của người cá đều tinh xảo đẹp đẽ, ngay cả khi phân ra chân, mỗi ngón chân đều mượt mà.

Không mang giày thì sao! Là ai quy định phải mang giày chứ? Hừ hừ~

Ai cũng biết tàu Kate ở bãi biển không kinh doanh vào thứ hai thứ ba, cho nên mỗi thứ hai thứ ba hàng tuần, người ở bãi biển giảm đi rất nhiều.

Đứng bên bãi biển, gió biển thổi vào mặt, Lăng Vu Đề có chút say mê híp mắt hưởng thụ.

Quả nhiên biển cả mới là mẹ của cô! Thật là, ngay cả làn gió cũng thân thiết như vậy!

Giờ là tối muộn, đừng nói là ban ngày không có người nào, vậy thì buổi tối còn chẳng có lấy một bóng ma.

Nghĩ tới bóng ma~ cô đột nhiên nhớ tới rất nhiều ma quỷ mình gặp ở thế giới trước, thế giới này cô không thấy ma, cũng không biết bên cạnh cô vào lúc này có ma cỏ gì hay không?

Cơ thể cô bây giờ chắc sẽ không làm cho mấy con ma đó sợ đúng chứ?

Rụt cổ, tay siết chặt túi ni lông đựng đồ bơi, cô hơi run rẩy chạy về phía bờ biển.

Mặc dù không có người nhưng Lăng Vu Đề vẫn chạy đến bãi đá ngầm rồi mới cởi đồ, bỏ quần áo mặc trên người vào túi ni lông, sau đó giấu xuống một tảng đá. Lúc này cô mới tháo dây chuyền, ôm đồ bơi đi vào trong biển.

Đuôi cá biến trở lại, Lăng Vu Đề vui sướng hể hả bơi về biển sâu--

Sau khi quay trở về nhà mình, việc đầu tiên Lăng Vu Đề làm là ăn uống, sau đó là ngủ!

Do nguyên thân là người cá nên đối với thức ăn sống gì đấy, chỉ cần không có chảy máu đầm đìa thì Lăng Vu Đề vô cùng vui vẻ chấp nhận.

Ở trong nhà của Trịnh Vũ Hiên không thể ăn đồ ăn sống cho nên chỉ sau hai bữa, Lăng Vu Đề cực kỳ nhớ món sống!

Sau khi ăn xong, Lăng Vu Đề đi vào phòng thí nghiệm chế tạo thuốc của nguyên thân.

Cô nhớ rõ nguyên thân đã từng làm thuốc cho con người biến thành người cá, chỉ là lúc đó cô ta dựa theo sách vở ghi chép chưa hoàn thiện của mẹ để lại, nên thuốc được chế ra là sản phẩm thất bại.

Sau đó trải qua rất rất nhiều lần thử nghiệm, cô ta mới gần thành công!

Đúng vậy, là gần thành công.

Lúc đó nam chủ là người cuối cùng thử nghiệm thuốc! Do thuốc chưa hoàn thiện nên sau khi biến thành người cá thì không thể quay trở về làm con người được nữa.

Lúc ấy nam chủ và nữ chủ đã yêu nhau, cùng trải qua khó khăn cách trở rồi ở bên nhau, vì vậy mặc dù không thể quay trở về làm con người, nam chủ vẫn dứt khoát uống thuốc.

Lúc này nguyên thân coi nam chủ là vật thử nghiệm nên khi Tử Mạt Nhi tìm cô ta vì thứ thuốc này, cô ấy không cần trả giá gì hết.

Sau đó trong một lần nguyên thân lấy mình ra làm thử nghiệm, cô ta bị thần chú cắn trả, chết thẳng cẳng!

Thuốc đã gần thành công một lần, Lăng Vu Đề tin mình nhất định có thể thành công chế tạo ra thuốc. Đến lúc đó cũng xem như cô giúp được nam nữ chính rồi, để bọn họ hạnh phúc thêm một chút!

Mặc dù cốt truyện không có nhắc đến sau này nam nữ chính sống ở dưới đáy biển như thế nào. Nhưng trước nay Lăng Vu Đề tin tưởng rằng dù cốt truyện không có nhắc đến cuộc sống sau này, nhưng sẽ chẳng hề có chuyện họ sẽ hạnh phúc mãi mãi mà không có tranh chấp ồn ào gì!

Nói thế nào thì nam chủ cũng làm con người ba mươi năm rồi! Một khi biến thành người cá thì chỉ có thể trốn tránh không thể để con người phát hiện! Dù ngay từ đầu là do anh ta tình nguyện, hạnh phúc chấp nhận! Nhưng mà năm năm, mười năm thậm chí là mấy chục năm sau đó, anh ta có còn tình nguyện không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.