Công Lược Nam Phụ

Chương 370: Chương 370: Công lược bếp trưởng hạng nhất (20)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Trịnh Vũ Hiên quay đầu qua nhìn cô, sau đó nhìn vào chỗ ngón tay Lăng Vu Đề chỉ.

Ở trên vai gần ngực phải của cô có một mảng ướt lớn, vì Lăng Vu Đề mặc áo sơ mi trắng nên sau khi bị thấm ướt, đồ lót màu đen mặc bên trong hiện ra càng rõ ràng.

"Cái... Cái này là?" Lẽ nào là nước bọt của anh? Trịnh Vũ Hiên lo lắng suy nghĩ, tai hơi ửng đỏ.

Lăng Vu Đề không biết Trịnh Vũ Hiên lại nghĩ như thế, cô trề môi: "Anh nhìn đi, là nước mắt của anh đó, áo em ướt hết rồi! Đều nói phụ nữ làm từ nước, đàn ông các anh cũng làm từ nước hay sao?"

Khóc? Vậy mà anh lại khóc! Khóc trước mặt Lăng Vu Đề?

Lúc này tai của Trịnh Vũ Hiên không chỉ ửng đỏ, ngay cả mặt cũng đỏ luôn! Đỏ như trái cà chua!

Lăng Vu Đề muốn trêu chọc anh một phen nhưng sau đó nghĩ là thôi đi, không nên làm Trịnh Vũ Hiên mất mặt như vậy.

"Bây giờ anh tỉnh ngủ rồi hả?" Lăng Vu Đề không có nhắc đến chuyện anh khóc, cũng không có hỏi anh nằm mơ thấy gì mà khóc thành như vậy.

Trịnh Vũ Hiên thở dài nhẹ nhõm, anh gật đầu: "Ừ, tỉnh ngủ rồi." Đồng thời anh cũng hơi buồn bực, sao mà anh đột nhiên lại ngủ như vậy chứ?

"Nếu như tỉnh ngủ rồi, vậy thì anh lái xe đi. Kĩ thuật lái của em quá tệ, đụng trúng người khác thì không tốt!"

Lúc này Trịnh Vũ Hiên mới để ý thấy giờ hai người họ đang ở trên xe, hơn nửa đã rời khỏi Trịnh gia rồi.

Trời ạ! Anh vừa mới mộng du sao?

Không để anh suy nghĩ sâu xa, Lăng Vu Đề đã mở cửa xe bước xuống, đi về phía cửa ghế phụ.

Sau khi hai người đổi chỗ xong, Lăng Vu Đề mới vội vàng hối thúc anh: "Em sắp đói chết rồi, về nhà nhanh lên!"

Lúc này cũng bảy tám giờ rồi, bụng cô đã bắt đầu kháng nghị từ lâu rồi!

Sau khi về tới nhà, Trịnh Vũ Hiên đặc biệt chủ động bắt đầu chuẩn bị bữa tối, còn Lăng Vu Đề quay về phòng thay đồ trước.

Cô thay cái áo thun cỡ lớn lúc trước Trịnh Vũ Hiên đưa cho mình, sau đó mặc thêm cái quần ngắn cao bồi.

Sau khi xuống lầu, Lăng Vu Đề dựa vào khung cửa phòng bếp, vừa ăn bánh quy vừa nhìn Trịnh Vũ Hiên nấu cơm: "A Hiên, hôm nay em đánh Trịnh Văn Nhã rồi, anh sẽ không tức giận chứ?"

Trịnh Vũ Hiên dừng một chút, cầm con dao làm bếp quay đầu lại nhìn cô một cái: "Văn Nhã ăn nói quá khó nghe, nhưng mà đây là lần đầu tôi thấy em đánh nhau."

Nói tới đây, Trịnh Vũ Hiên thật sự rất bất ngờ. Lúc Lăng Vu Đề đi đến bạt tai Trịnh Văn Nhã, động tác của cô thật sự rất nhanh!

Chẳng trách cô nói mình có thể đánh được dê xồm! Thì ra là sự thật!

"Lúc trước em có học qua rồi sao?" Trịnh Vũ Hiên tò mò hỏi.

Lăng Vu Đề gật đầu, ừ một tiếng: "Lúc trước có một khoảng thời gian học được không ít thuật phòng thân." Vẫn là do cô quấn lấy Mạnh Phất Sinh dạy đấy!

Đột nhiên cảm thấy tâm trạng Lăng Vu Đề suy sụp trong phút chốc, Trịnh Vũ Hiên hơi sửng sốt: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe hay không?"

Lăng Vu Đề hồi thần lại, lắc đầu: "Chính là đói bụng quá đó, a Hiên anh nhanh lên đi!"

"Ừ, đợi mười lăm phút nữa!"

Nghe vậy, cô đi ra ngồi ở bàn ăn trong phòng ăn chờ ---

Cuối cùng ăn cơm tối lấp đầy bụng xong, Lăng Vu Đề lười biếng ngồi trên ghế sô pha cùng Trịnh Vũ Hiên xem chương trình ẩm thực, vừa xem vừa đánh giá đầu bếp đó thế nào.

"Món này thoạt nhìn cũng được, ngày mai em nấu cho anh ăn ha?" Lăng Vu Đề chỉ vào món ăn ở trong tivi rồi nói với Trịnh Vũ Hiên.

"Được! Món này... "

"Ting ting-- " Chuông di động vang lên, Trịnh Vũ Hiên nhìn số người gọi đến, sau đó có chút không tự nhiên rời ghế sô pha đi qua một chỗ.

Lăng Vu Đề nhíu mày nhìn bóng lưng anh, nếu như cô liếc mắt nhìn không lầm thì chắc tên người gọi đến có chữ đầu tiên là "Thu".

"Có chuyện gì không?"

Nghe thấy giọng điệu của Trịnh Vũ Hiên, hẳn là Thu Linh rồi.

Lúc nãy ở Trịnh gia, Trịnh Văn Nhã và cha Trịnh nói với Trịnh Vũ Hiên như vậy, từ đầu tới cuối Thu Linh cụp mắt làm bình hoa trang trí.

Lúc này gọi điện thoại đến làm gì?

Tròng mắt xoay vài vòng, Lăng Vu Đề vừa tính đi nghe lén một chút, Trịnh Vũ Hiên ở bên kia đã bắt đầu nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy. Tạm biệt." Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.

Anh quay đầu qua, nhìn thấy Lăng Vu Đề đặt một chân xuống đất, người thì nghiêng về phía anh, không cần đoán cũng biết là cô tính nghe lén anh nói chuyện điện thoại rồi.

Anh nhịn không được nhếch miệng cười, cầm di động quay trở về ngồi bên cạnh cô.

Lăng Vu Đề giả bộ như không có gì tiếp tục xem phim, Trịnh Vũ Hiên cũng đặt mắt vào tivi, lại bắt đầu nói: "Lúc nãy là Thu Linh gọi đến, cô ta bảo tôi không cần phải buồn, nói rằng cha nói mấy lời kia là vì tức giận. Ngày họp mặt lần sau tôi quay về xin lỗi là được rồi."

Lăng Vu Đề hơi mở miệng muốn trả lời anh. Đáng tiếc người ta không cần cô trả lời, giống như là tự nói tự nghe vậy.

"Nếu hôm nay ông ấy đã nói như thế rồi, tôi cảm thấy cũng tốt. Lúc trước luôn giữ liên lạc với bên kia cũng là vì liên quan đến ông nội. Bây giờ ông nội đã mất được một năm rồi, không còn gì cần phải liên lạc với bên đó nữa."

Anh nói rất khẽ, lúc anh thốt ra lời này, có cảm giác vui sướng thở dài nhẹ nhõm!

Lăng Vu Đề tắt tivi, kéo lấy cổ Trịnh Vũ Hiên để anh dựa lên vai mình.

Trịnh Vũ Hiên không từ chối, anh còn ngoan ngoãn thuận theo sức của cô mà dựa lên vai: "Tiểu Vu, hôm nay rất xin lỗi, nếu như không phải do tôi thì Văn Nhã sẽ không ăn nói khó nghe với em như vậy."

"Không sao hết! Cô ta chỉ nói vậy thôi, em cũng không mất miếng thịt nào! Hơn nữa, không phải em đã ra tay dạy dỗ cô ta trút giận rồi sao~ " Lăng Vu Đề nhẹ nhàng vỗ vai Trịnh Vũ Hiên.

Trịnh Vũ Hiên khẽ cười ra tiếng, nghĩ đến việc Lăng Vu Đề lại hung dữ thế này, nhưng anh lại không có chút mâu thuẫn nào.

Nụ cười dần biến mất, anh có loại xúc động muốn nói về thế giới của mình cho Lăng Vu Đề biết, tất cả mọi thứ! Nhiều năm rồi, cho dù là Quý An Hàn thì anh cũng chưa từng nói hết ra...

Bây giờ, anh muốn nói với Lăng Vu Đề!

Vì thế, trong lúc Lăng Vu Đề ngạc nhiên thì Trịnh Vũ Hiên đã bắt đầu kể chuyện. Một câu chuyện về một cậu nhóc từ khi bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi trưởng thành.

Lăng Vu Đề làm một người nghe xứng chức, lẳng lặng nghe anh kể chuyện.

Trong lúc Trịnh Vũ Hiên kể, cô biết rất nhiều chuyện mà trong cốt truyện không có nhắc đến. Cũng biết về quá khứ của bạn nhỏ Vũ Hiên, rốt cuộc khiến cho người ta thương cảm biết bao nhiêu!

Đêm khuya, ở trong một căn biệt thự ở khu Hoa Lâm 1, một người đàn ông đang nhỏ nhẹ nói gì đó, còn một cô gái đang im lặng lắng nghe.

Hai người dựa vào nhau, ấm áp tốt đẹp --

Vì chuyện xảy ra ở Trịnh gia, cộng thêm cả buổi tối hôm trước Trịnh Vũ Hiên kể chuyện đến tối muộn, cho nên hai người ở trong biệt thự xem tivi nói chuyện, trêu chọc nhau cả một buổi trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.