Công Lược Nam Phụ

Chương 374: Chương 374: Công lược bếp trưởng hạng nhất (24)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Gặp được anh, dường như Lăng Vu Đề rất vui mừng, khóe miệng nhếch lên cười rạng rỡ.

"Sao em lại tới đây?" Trịnh Vũ Hiên hỏi.

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "À, em nhìn thấy có bão, lo rằng hôm nay anh vẫn ra biển nên bơi đến đây xem sao."

Nói đến đây, Lăng Vu Đề bắt đầu cằn nhằn: "Sao hôm nay có bão mà anh còn muốn ra biển vậy? Anh không biết bão nguy hiểm cỡ nào à? Anh xem mấy con cá mập lúc nãy đi, nếu không phải là em đến kịp, anh nói xem hậu quả thế nào hả!?"

Trịnh Vũ Hiên thế mới biết vì sao mấy con cá mập đó lại kỳ quái từ bỏ con mồi như vậy, ngoan ngoãn bỏ đi mất, thì ra: "Là em làm cho mấy con cá mập đó bỏ đi?"

Trời mưa thật sự rất lớn, tạt vào người có hơi đau. Lăng Vu Đề nheo mắt gân giọng: "Chứ còn sao nữa! May mà em đến, bằng không thì... "

"Bếp trưởng Trịnh, lấy được xuồng cứu hộ rồi, mau qua đây nhanh lên, bằng không chút nữa mấy con cá mập lại đến!" Tiếng kêu lớn của đồng đội đánh cá truyền từ bên kia sang khiến Lăng Vu Đề ngừng miệng.

Trịnh Vũ Hiên đáp một tiếng, sau đó nhìn Lăng Vu Đề.

Ba tháng không gặp, anh vốn nghĩ rằng lúc gặp lại Lăng Vu Đề, anh vẫn tức giận vì bị lừa gạt như lúc đầu.

Nhưng không có, anh không có chút tức giận nào!

Người ta lừa gạt anh cũng là vì chủng loài khác biệt! Đổi một góc độ suy nghĩ xem, nếu anh là người cá, anh cũng sẽ không nói với Lăng Vu Đề chuyện mình là người cá.

Cho nên anh thật sự không nên nhỏ mọn như vậy!

"Em đi nhanh lên, đừng để bọn họ nhìn thấy em." Trịnh Vũ Hiên nói.

Lăng Vu Đề nghe ra được, giọng điệu của anh với lúc nãy khác biệt rất lớn. Giọng điệu bây giờ của Trịnh Vũ Hiên chính là của ba tháng trước, khi anh vẫn chưa biết cô là người cá!

Như vậy không phải đã nói rõ là Trịnh Vũ Hiên không còn tức giận nữa rồi hay sao!

Hì hì~ cô biết ngay mà!

"Không sao đâu, em có thể biến đuôi thành chân, sau đó đi cùng anh." Lăng Vu Đề tay cầm dây chuyền vỏ sò đưa lên quơ quơ, xong rồi bổ sung thêm một câu: "Em muốn đi theo anh!"

Trịnh Vũ Hiên dừng một lát, trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu: "Không được, em đột nhiên xuất hiện quá kì lạ! Em quay về nước trước... Buổi chiều hoặc là ngày mai hẵng đến tàu Kate."

Có được câu trả lời này, Lăng Vu Đề rất sảng khoái gật đầu, sau đó đột nhiên lủi vào trong nước, bơi đi--

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Vu Đề nữa, Trịnh Vũ Hiên mới quay lại tập hợp với đội đánh cá.

Bọn họ gửi tín hiệu cầu cứu trước, sau đó tìm một hòn đảo nhỏ gần đây để chờ đội cứu hộ tới đón họ.

Thực ra trước lúc ra khơi họ có quan trắc khí tượng, có thể là do máy quan trắc có vấn đề cho nên thoạt nhìn tất cả đều không có vấn đề gì.

Sau khi họ đi vào khu vực biển sâu, đột nhiên gió lớn gào thét sét đánh ầm ầm.

Còn chưa kịp khởi động thuyền đi tìm một hòn đảo cập bờ, thuyền đã mất khống chế đập vào bãi đá ngầm, lúc này thuyền mới chìm!

Thật là may mắn, may mà Lăng Vu Đề đến, không thôi cả đoàn của anh đều phải chôn thân trong miệng cá mập rồi!

Lăng Vu Đề không có thật sự rời đi mà ở dưới nước đi cùng bọn người Trịnh Vũ Hiên. Vì thành viên trong nhóm đánh cá của anh có người bị thương, hơn nữa dường như bị thương không nhẹ nên ngay cả cô cũng ngửi thấy mùi máu tươi!

Cá mập vốn mẫn cảm với mùi máu tươi chắc chắn cũng ngửi thấy, cô không đi theo thì cô sẽ không yên lòng được.

Cô nhìn thấy đội của anh đã lên một hòn đảo nhỏ, đại khái hơn một tiếng sau, đội cứu hộ đến đón bọn người Trịnh Vũ Hiên đi.

Lăng Vu Đề luôn đi theo ở phía sau thuyền, nhìn thấy thuyền cập bờ, sau đó thành viên bị thương được đưa đến bệnh viện, còn Trịnh Vũ Hiên trở về tàu Kate.

Lúc này Lăng Vu Đề mới bơi vào bãi đá ngầm, đeo dây chuyền mặc đồ bơi xong, cô mạo hiểm chạy về tàu Kate trong cơn mưa lớn.

Trịnh Vũ Hiên cũng vừa mới về tàu Kate tắm rửa gội đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh có hơi ngạc nhiên.

Bởi vì Trịnh Vũ Hiên đã thông báo cho nên toàn bộ nhân viên tàu Kate đều không đến. Hơn nữa anh còn để nhân viên thông báo đến mấy vị khách đã đặt hẹn sắp xếp dùng bữa vào thời gian khác, vậy lúc này người đến gõ cửa là ai chứ?

Lúc mở cửa nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng ở bên ngoài, Trịnh Vũ Hiên ngẩn người một chút, sau đó nghiêng người: "Vào đi."

Lăng Vu Đề rụt rụt cổ, run cầm cập đi vào. Cô đã rời khỏi đây ba tháng rồi, nơi này sớm đã từ giữa hè biến thành mùa đông rồi.

Mặc dù mùa đông ở đây không lạnh, nhưng lúc có mưa vẫn rất là lạnh.

Giống như trở về nhà mình vậy, Lăng Vu Đề nói một tiếng: "Em đi tắm đây." Thế rồi đi thẳng lên lầu năm, vào phòng của cô lúc trước.

Đến phòng rồi, Lăng Vu Đề mới phát hiện quần áo và vật dụng hằng ngày của cô đều được để nguyên tại chỗ.

Khóe môi không khống chế được nhoẻn lên, cô tùy tiện lấy một cái đầm không tay màu xám rồi đi vào phòng tắm.

Đợi Lăng Vu Đề thoải mái tắm nước nóng, sấy khô tóc xong, Trịnh Vũ Hiên đã làm xong thức ăn đặt lên bàn chờ cô rồi.

Cô vờ như không có gì ngồi đối diện anh, sau đó mới nhìn thức ăn ở trên bàn: "Lâu rồi không có ăn thức ăn do chính tay a Hiên làm! Vậy em không khách sáo thưởng thức ha?"

Nói xong, cô cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.

Trịnh Vũ Hiên vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Vu Đề.

Ba tháng không gặp, nhưng Lăng Vu Đề giống như chưa từng rời khỏi tàu Kate, chưa hề rời khỏi anh vậy.

Nụ cười cùng giọng điệu nói chuyện của cô vẫn tự nhiên như vậy, dường như tất cả chưa từng thay đổi.

Nhưng anh biết rằng đã thay đổi rồi, nhận thức của anh về cô thay đổi rồi.

Anh không biết mình phải ôm tâm thái thế nào đối với Lăng Vu Đề.

Ba tháng qua, thỉnh thoảng Quý An Hàn vẫn dẫn Tử Mạt Nhi đến tàu Kate của anh ăn cơm.

Dường như hai người họ càng thân mật, Quý An Hàn đã cầu xin anh đừng nói chuyện Tử Mạt Nhi là người cá ra.

Anh tất nhiên là sẽ không nói, vì Lăng Vu Đề cũng là người cá mà!

Trịnh Vũ Hiên nhớ sau khi Tử Mạt Nhi nghe anh nói rằng anh biết Lăng Vu Đề cũng là người cá, cô ấy có vẻ rất hưng phấn.

Cô ấy không ngừng nói chuyện với anh bằng ipad, nói về thân phận của cô ấy cũng như của Lăng Vu Đề.

Thực ra Trịnh Vũ Hiên càng tò mò về thân phận của Lăng Vu Đề hơn, rốt cuộc cô là một người cá như thế nào?

Lúc đó Tử Mạt Nhi nhếch môi cười với anh, sau đó viết trên ipad một câu thế này: "Lăng cô cô là phù thủy duy nhất trong tộc người cá của chúng em, chỉ cần người cá chúng em có nguyện vọng đều có thể tìm cô cô thực hiện. Nhưng không phải người cá cũng muốn bỏ ra thứ mình quý nhất để trả giá."

Quý An Hàn ở bên cạnh hỏi: "Vậy em có thể biến ra hai chân, cũng là vì tìm Lăng Vu Đề giúp đỡ sao?"

Tử Mạt Nhi gật đầu thừa nhận, cô ấy cảm thấy nếu Quý An Hàn đã biết thân phận của cô rồi hơn nữa còn chấp nhận cô, vậy cô ấy cũng không có lí do gì để có thể giấu giếm Quý An Hàn.

"Vậy em phải trả cái giá gì?" Quý An Hàn lại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.