Edit: Aya Shinta
“Nói là đi tới Thanh Hải, đi một mình, hai ngày nữa sẽ trở lại.”
Lăng Vu Đề cúi thấp đầu không nói gì, trong lòng hoàn toàn chẳng tin tưởng về việc Lăng Giai Kỳ đi du lịch.
Sự xuất hiện của mình khiến Lăng Giai Kỳ bấn loạn, dù lúc này cô ta tỉnh táo rồi thì cũng chẳng có tâm tình đi du lịch đâu.
Nếu cô ta không có ở thủ đô, như vậy chỉ có một khả năng -- Cô ta tới thôn Hoàng tìm vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp.
Lòng thầm lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.
Cô nữ chính này... cũng thật là...
Tình tiết có nhắc đến chuyện Lăng Giai Kỳ tình cờ gặp gỡ nam chính vào năm mười chín tuổi, cũng tức là gần đây.
Bởi vì sự nghiệp của nam chính ở nước ngoài nên về thủ đô cũng không ở lại quá lâu, theo nội dung tình tiết cũng chỉ ở lại vài ngày rồi xuất ngoại.
Lúc này Lăng Giai Kỳ đi rồi thì khi cô ta trở lại, e rằng đã bỏ qua cơ hội tình cờ gặp gỡ nam chính!
Ha ha...
Sáng hôm sau, cha mẹ Lăng lại đưa Lăng Vu Đề tới trường.
Đến ký túc xá nữ, người tới đón tiếp ba người Lăng Vu Đề là phó hội trưởng Hội sinh viên - một chị sinh viên năm ba.
Ký túc xá đã sắp xếp xong, ba người theo chị ấy lấy hành lý lên lầu tám.
May mà ký túc xá của sinh viên có thang máy, bằng không leo cầu thang mệt thở hồng hộc.
Ký túc xá hai người một phòng, ở chung với Lăng Vu Đề là một sinh viên năm hai, tên là Tả Giai Mẫn.
Tả Giai Mẫn một nữ sinh tóc ngắn, thoạt nhìn rất ngầu.
Cô ấy hóa trang trung tính nên khiến người ta khó phân nam nữ, nhưng đẹp trai vô cùng!
Sau khi tự giới thiệu xong, Tả Giai Mẫn nâng cằm Lăng Vu Đề lên: “Dáng vẻ của bé thỏ trắng thật đáng yêu làm sao!”
Ánh mắt kia, vẻ mặt đó, hoàn toàn chính là đang tán gái.
Cha Lăng ở một bên nghiêm mặt, mẹ Lăng hơi nhíu chân mày lại.
Còn Lăng Vu Đề cong môi cười với Tả Giai Mẫn: “Tôi không phải bé thỏ trắng, có điều rất hân hạnh được làm quen với chị... bé thỏ đen!”
Tả Giai Mẫn cao ít nhất phải mét bảy lăm, hơn Lăng Vu Đề nửa cái đầu.
Bị nghẹn họng, Tả Giai Mẫn thả tay xuống đút vào trong túi quần, nhún vai rời khỏi ký túc xá.
Cha Lăng trực tiếp quay đầu nhìn về phía phó hội trưởng Hội sinh viên: “Tôi hy vọng có thể đổi phòng.”
Mẹ Lăng cũng gật đầu, bà hy vọng có thể đổi phòng ký túc cho Lăng Vu Đề.
Mẹ Lăng thấy cô bé kia trông có vẻ hơi nguy hiểm!
Dù sao... không phải giờ đang thịnh hành cái gì mà đồng tính luyến ái sao...
Bà không hi vọng sau này Lăng Vu Đề tìm một cô bạn gái đâu!
“À thì...” Phó hội trưởng hơi áy náy trả lời: “Xin lỗi, bởi vì học sinh thực sự quá nhiều... Chỉ có phòng của bạn Tả Giai Mẫn là còn giường trống...”
Thực ra nếu không phải một phòng chỉ có hai sinh viên thì sẽ không có giường trống.
Lần này cha Lăng cũng nhíu mày, khí thế của một quân nhân đã từng chinh chiến sa trường, bây giờ là lãnh đạo trấn áp được phó hội trưởng sắp sửa ra ngoài xã hội.
“Nếu không có túc xá khác...”
Cha Lăng ôm lấy vai mẹ Lăng, nắm tay Lăng Vu Đề: “Tiểu Vu đi thôi, chúng ta không ở ký túc xá nữa.”
Lăng Giai Kỳ cũng không ở ký túc xá mà, để Lăng Vu Đề ở chung với Lăng Giai Kỳ là được!
Thực ra ngày hôm qua cha Lăng đã đề xuất việc để Lăng Vu Đề ở chung với Lăng Giai Kỳ, chỉ là bị Lăng Vu Đề uyển chuyển từ chối.
“Chú, không sao đâu ạ! Chị vừa nãy khá tốt, chỉ là tính cách và phong cách ăn mặc của mỗi người khác nhau mà thôi. Con có thể ở chung với chị ấy!”
Cô tình nguyện ở chung với một Tả Giai Dung thoạt nhìn cà lơ phất phơ còn hơn ở chung với Lăng Giai Kỳ!
Cha Lăng suy nghĩ một chút, cũng phải, có thể là cô gái vừa rồi không xấu như ông nghĩ thì sao?
Ông biết Lăng Vu Đề rất muốn ở trong ký túc xá, con bé nói như vậy có thể trải nghiệm cuộc sống sinh viên trọn vẹn hơn.
Cha Lăng nghiêng đầu, hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng cha Lăng vẫn gật đầu đồng ý.
Có điều: “Nếu như không được thì nói với chú... Nói với thím con cũng được!”
Lăng Vu Đề cười híp mắt gật đầu: “Vâng ạ!”
Mẹ Lăng bày sẵn giường cho Lăng Vu Đề, lại treo mấy bộ quần áo của cô vào tủ, bày biện đồ dùng ra.
Sau khi nói chiều thứ sau sẽ đến đón Lăng Vu Đề về, họ mới quyến luyến tạm biệt cô.
Chờ cha mẹ Lăng rời đi, chị phó hội trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cha Lăng thoạt nhìn rất hiền lành, thế nhưng đó là đối với Lăng Vu Đề!
Phỏng chừng cảm giác khi gặp mặt tổng thống quốc gia chính là áp lực như vậy phải không!
Phó hội trưởng đưa Lăng Vu Đề tham quan trường, giới thiệu với cô đâu là thư viện, căn tin, cung thể thao...
Sau khi chỉ Lăng Vu Đề biết đường đi trong trường, chị phó hội trưởng mới đưa Lăng Vu Đề đến phòng học.
Thế rồi Lăng Vu Đề lại bắt đầu cái kiếp mài đũng quần ở giảng đường --
Lăng Vu Đề nhập học vào thứ tư, Lăng Giai Kỳ trở về vào thứ sáu.
Sở dĩ Lăng Vu Đề biết Lăng Giai Kỳ trở về vào thứ sáu là bởi chiều hôm đó đúng lúc Lăng Giai Kỳ có tiết học, đã về thì đương nhiên phải đi học. Còn Lăng Vu Đề học xong, mẹ Lăng lái xe tới đón cô đúng lúc gặp phải Lăng Giai Kỳ ở cổng trường.
Mẹ Lăng nói đợi Lăng Giai Kỳ tan học rồi cùng nhau về, nhưng Lăng Giai Kỳ lấy buổi tối còn có lớp để từ chối.
Khi tạm biệt mẹ Lăng xoay người rời đi, cô ta quay về phía Lăng Vu Đề nở nụ cười đắc ý.
Nụ cười trên mặt Lăng Vu không thay đổi, lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích.
Đắc ý? Có cái gì để mà đắc ý? Lẽ nào cô ta đưa vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp đến thủ đô rồi à?
Đến khi Lăng Vu Đề về Lâm trạch, nhìn thấy một nam một nữ một đứa nhỏ ăn mặc quê mùa quen mặt, cô mới biết rằng mình đoán đúng rồi!
Nhìn thấy Lăng Vu Đề, Lăng Thủ Nghiệp và Tào Mỹ Hồng đứng lên, ra vẻ vất vả lắm mới tìm được con gái.
“Đứa nhỏ này, sao có thể nói đi là đi?! Cũng chẳng nói chẳng rằng! Con nói xem ba mẹ lo lắng đến thế nào không!”
Tào Mỹ Hồng tiến lên phía trước, không khỏi đưa tay kéo cánh tay Lăng Vu Đề, còn lén lút bấm cô một cái.
Lăng Vu Đề cau mày hít khí: “Mẹ đừng bấm con, đau quá!” Cô nghẹn ngào, mắt ngấn lệ, oan ức cầu xin.
Cô không có giả khóc, thật sự bị siết đau đến mức chảy nước mắt!
Trong lòng mắng Tào Mỹ Hồng, nhưng chỉ có thể giả dạng làm kẻ yếu thế.
Nghe Lăng Vu Đề kêu, mẹ Lăng vội vã bảo vệ Lăng Vu Đề ở phía sau: “Chị dâu sao thế này, sao có thể động một chút là đánh người!”
Một người đàn bà chốn nông thôn, một người vốn là tiểu thư thế gia quân phiệt, khí chất của hai người khác nhau một trời một vực.