Công Lược Nam Phụ

Chương 385: Chương 385: Công lược đại thần nóng tính (03)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

"Chút nữa cô nhớ đến xem tôi đấu với Không Có Tiếng Tăm, xem tôi thắng đẹp anh ta!" Nói xong câu này, Thẩm Thanh Ngọc vèo một cái, biến mất không thấy nữa.

Lăng Vu Đề đứng dậy khỏi bãi cỏ, thắng đẹp Cố Mặc?

Thắng thì không có thắng rồi, đẹp? Chỉ có thể nói rằng không tính là quá xấu!

Trong cốt truyện có nhắc đến, Thẩm Thanh Ngọc và Cố Mặc đánh hòa nhau, nhưng mà lúc kết thúc, Cố Mặc vẫn là bộ dạng đẹp trai ngời ngời, còn Thẩm Thanh Ngọc một thân chật vật, quần áo bị đao của Cố Mặc chém loạn.

Cho nên so sánh thì Cố Mặc thắng một bậc.

Nhìn đồng hồ, ở trong thế giới game ba tiếng là được một tiếng ở bên ngoài, lúc chơi game sẽ cảm thấy thời gian trôi qua tương đối nhanh hơn một tí.

Cách trận đấu của Cố Mặc và Thẩm Thanh Ngọc còn tới bốn mươi phút nữa.

Click mở thanh nhiệm vụ của mình, gần đây nguyên thân không có nhận nhiệm vụ gì hết.

Thực ra cô ấy khá hưởng thụ cuộc sống trong game, cho nên bình thường sẽ không chủ động đi tìm nhiệm vụ, mà lại thích đến nhiều nơi thăm thú.

Nghĩ ngợi một chút, Lăng Vu Đề vẫn quyết định không đi xem Thẩm Thanh Ngọc và Cố Mặc quyết đấu.

Cho dù hòa nhau, nhưng lại hòa với bộ dạng quá chật vật. Nếu như cô đi coi, lần sau gặp lại Thẩm Thanh Ngọc, phỏng chừng anh ta sẽ cảm thấy mất mặt.

Tùy tiện làm một vài nhiệm vụ nhỏ nhặt, sau khi đến chủ thành dạo chơi một chút thì Lăng Vu Đề offline.

Rời khoang trò chơi, vừa lúc cửa phòng bị dì Lưu bảo mẫu đẩy ra.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề đã ra ngoài, dì Lưu có chút bất ngờ. Bình thường cơm nước gì đó đều do dì Lưu gọi mới chịu ra ngoài ăn!

Lần này Lăng Vu Đề vậy mà tự động đi ra!

"Cô chủ ăn cơm trưa đi." Dì Lưu đứng ở cửa phòng, dịu dàng nói.

Lăng Vu Đề gật đầu đồng ý, thành thạo chống nạng xuống đất, sau đó ngồi vào xe lăn.

Sau khi ăn trưa xong, Lăng Vu Đề mở tủ quần áo của mình ra xem.

Trong tủ có rất nhiều quần áo, có ít nhất chín mươi phần trăm là quần áo mới. Đủ loại kiểu dáng, đủ màu sắc...

Mấy cái này đều do mẹ Lăng tự chọn cho nguyên thân, nhưng mặc tới mặc lui cũng chỉ là mấy bộ quần áo tối màu.

Lựa chọn rất lâu, Lăng Vu Đề mới quyết định chọn một chiếc đầm len đỏ son viền đen, đến lúc đó lại khoác thêm một cái áo khoác ở bên ngoài là được.

Đẩy xe lăn ra đến bên của sổ, bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, mặc dù không lớn nhưng rất là lạnh. Nắm thật chặt cái áo khoác dày mặc trên người, cô đưa tay đóng cửa sổ lại, miễn cho gió lạnh thổi vào.

Kiểm tra độ hảo cảm của Thẩm Thanh Ngọc đối với mình, mới nãy thêm được năm điểm, cộng thêm năm điểm lúc trước nữa.

Có mười điểm hảo cảm!

Thực ra nếu như thay đổi tính cách thì độ hảo cảm chắc là tăng lên không khó.

Nhưng mà cô không thể cố tình thay đổi được.

Nguyên thân không có người nhà thì vẫn tốt hơn. Mặc dù có người nhà quan tâm yêu thương là rất tốt, nhưng mà người nhà cũng là người hiểu rõ nguyên thân nhất!

Tính cách có thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi hoàn toàn trong một sớm một chiều được.

Vì vậy vẫn nên từ từ!

May mà cô công lược nam phụ chứ không phải nam chính, nếu như là nam chính thì không thể từ từ được. Từ từ thì nam nữ chính yêu nhau mất rồi!

Nam phụ thì không như vậy, dù sao nữ chính cũng sẽ không yêu anh ta.

Dù vào thời điểm này nam phụ đã hơi thích nữ chính rồi nên tốt nhất là ngày mai ở buổi họp mặt người chơi, cô phá hỏng cơ hội để nam phụ và nữ chính ở chung một chỗ là được!

Còn về phần công lược thì... Mỗi ngày đều gặp trong game, cô cũng không sợ mình chỉ ở nhà mà không tìm được nam phụ.

Lên kế hoạch như vậy giống như rất dễ làm, nhưng Lăng Vu Đề biết rằng, chẳng dễ --

Cha mẹ Lăng là người cuồng công việc, thêm vào việc dù mỗi ngày ở trong nhà thì cũng không có nhìn mặt con gái mình được mấy lần, vì vậy phần lớn thời gian không phải đến công ty thì là đến các trường đại học tọa đàm.

Nguyên nhân do ba mẹ tới trường đại học ở thành phố lân cận tổ chức tọa đàm, vì thế cả ngày nay Lăng Vu Đề cũng không có gặp được ba mẹ.

Sáng hôm sau khi đã ăn sáng xong, cô trang điểm xinh đẹp, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài thì cha mẹ Lăng mới trở về sau một ngày dài mệt mỏi.

Trông con gái mình lần đầu chuyên tâm ăn mặc trang điểm, cha mẹ Lăng có chút bất ngờ.

Cha Lăng và mẹ Lăng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo đều tốt!

Cha mẹ đều là người rất nhã nhặn từ ái, cẩn thận với Lăng Vu Đề từng li từng tí.

"Tiểu Vu, con muốn tới buổi họp mặt người chơi phải không?" Cha Lăng đi đến trước xe lăn, mỉm cười.

Lăng Vu Đề kêu một tiếng "Ba, mẹ." coi như là chào hỏi, còn gật đầu để trả lời câu hỏi của cha Lăng.

"Vậy để ba mẹ đưa con đi nhé!" Cuối cùng con gái cũng chịu ra ngoài rồi, hơn nữa còn đi tham gia buổi họp mặt!

Buổi họp mặt người chơi có một trăm người chơi tham dự, còn có công nhân viên khác. Gộp lại cũng không ít người.

Con gái nhà mình ngoại trừ chịu gặp cha mẹ cùng với dì Lưu bảo mẫu ra thì không chịu gặp mặt ai khác, con bé chịu đi tham gia buổi họp mặt người chơi, đã cho thấy là nó đồng ý tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi!

Điều này làm sao mà không khiến cho cha mẹ Lăng điên cuồng mừng rỡ cho được!

Nhìn cha mẹ Lăng đè nén vui mừng kích động, bỗng nhiên lời từ chối không nói ra được nữa.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, xem như là đồng ý: "Ba mẹ ăn sáng trước đi đã."

"Không cần đâu, ba mẹ đã ăn trên máy bay rồi!" Mẹ Lăng đẩy Lăng Vu Đề đi ra ngoài, cha Lăng thì gọi điện thoại dặn dò nhân viên công tác phụ trách buổi họp mặt chăm sóc cẩn thận cho con gái của ông.

Buổi họp mặt ở sơn trang nghỉ dưỡng Hào Tuyền, ông chủ chỗ đó cũng là người hùn vốn của Quân Lăng Đại Lục. Là anh họ của cha Lăng, chú của Lăng Vu Đề.

Buổi họp mặt diễn ra hai ngày một đêm, bao ăn bao ở, là người nơi khác còn được chi trả tiền xe tiền vé máy bay khứ hồi.

Lần này có năm mươi người chơi đứng đầu bảng tổng hợp được mời cùng với năm mươi người bốc thăm may mắn trúng vé mời.

Sơn trang nghỉ dưỡng Hào Tuyền là sơn trang suối nước nóng, Lăng Vu Đề không có mang theo đồ bơi vì thế cô không có dự định tắm suối nước nóng.

Được rồi, tàn tật, nói mình không tự ti là giả!

Chỉ có điều Lăng Vu Đề không nghiêm trọng như nguyên thân, cô chỉ không muốn lúc mình xuống nước, cái chân không được lắp chân giả sẽ nhận được ánh mắt khác thường của mọi người.

Tới nơi cần một tiếng chạy xe, trên đường đi cha mẹ Lăng không ngừng dặn dò cô, ở bên ngoài phải làm như thế nào nào.

Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thấy không yên tâm, cha Lăng dứt khoát lên tiếng: "Ba với mẹ ở lại đó chung với con luôn là được rồi!"

Lăng Vu Đề nói một chữ "Không", trực tiếp từ chối.

Nhìn cha mẹ Lăng vẫn còn không yên tâm, Lăng Vu Đề dừng một chút: "Con có thể tự chăm sóc cho mình, ba mẹ yên tâm đi."

Giọng cô rất nhẹ nhàng, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng lại làm cho ba mẹ cô vui mừng!

"Được được, tiểu Vu của chúng ta lớn rồi, có thể chăm sóc cho bản thân! Vậy con nhất định phải chăm sóc mình thật tốt đó, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba mẹ, hoặc gọi cho chú con cũng được!"

"Vâng."

- -

Đến Hào Tuyền, cha mẹ Lăng tự mình đưa Lăng Vu Đề vào phòng riêng của cô. Sau khi lằng nhằng hết nửa ngày, họ mới lưu luyến đi khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.