Công Lược Nam Phụ

Chương 406: Chương 406: Công lược đại thần nóng tính (24)




Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Ông nội Thẩm lại gật đầu lần nữa...

"Không..."

"Cái thằng nhóc này, lần này đặc biệt chuyển trường về đây cũng là vì tiểu Vu sao! Giỏi lắm nhóc, làm rất tốt!"

Thẩm Thanh Ngọc:... Con không nói nữa còn chưa được sao?

Lăng Vu Đề cố nén cười, ừm, cô không thể cười lên được, bằng không sẽ hỏng hết!

Trông Thẩm Thanh Ngọc phải chịu khổ như vậy, Lăng Vu Đề cảm thấy bà nội Thẩm thực sự quá thú vị!

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề, đưa cho cô một ánh mắt xin lỗi. Bà nội của mình giống như đứa trẻ vậy, dọa Lăng Vu Đề sợ rồi.

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói không sao.

Cúi đầu mới nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc còn kéo tay mình, thảo nào bà nội Thẩm sẽ hiểu lầm như vậy.

Là cô, cô cũng hiểu lầm đó!

Xoay cánh tay một cái, thoát khỏi tay của Thẩm Thanh Ngọc, sau đó mới nhìn về phía ông nội Thẩm và bà nội Thẩm.

"Trước mắt con và Thẩm Thanh Ngọc là bạn bè bình thường." Đúng vậy, trước mắt! Sau này là quan hệ gì thì không xác định được.

Đầu óc bà nội Thẩm rất linh hoạt, vừa nghe đã hiểu Lăng Vu Đề thích Thẩm Thanh Ngọc, đáng tiếc Thẩm Thanh Ngọc không thích cô.

Trừng mắt nhìn cháu nội nhà mình một cái, bà nội Thẩm rất nhiệt tình vẫy tay với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh bà nội Thẩm, bà nội Thẩm duỗi tay nắm lấy tay của Lăng Vu Đề.

"Tiểu Vu thật xinh đẹp! Lớn bằng tiểu Ngọc nhi sao?" Bàn tay của bà nội Thẩm rất ấm áp, nụ cười rạng rỡ lại hiểu thấu thế sự.

"Hai mươi mốt." Giọng Lăng Vu Đề mềm mại dịu dàng, làm người lớn tương đối thích.

"Hai mươi mốt cũng tốt! Lớn hơn tiểu Ngọc nhi một tuổi mà thôi!

"Bà nội~ Có thể không gọi tiểu Ngọc nhi có được không?"

Bà nội Thẩm giống như không nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh oán giận, ý cười trên mặt không giảm: "Tiểu Ngọc nhi đi học sớm, bây giờ năm ba, con năm mấy thế? Học ở đại học T sao?"

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Đã học xong chương trình đại học."

"Ồ~ Lăng gia... Lăng gia... Con là con gái của Lăng gia?" Lúc này bà nội mới nhớ ra, ở chỗ này chỉ có một Lăng gia thôi!

Trong đầu tựa hồ nhớ lại cô bé nhỏ nhắn, miệng lại rất ngọt kia!

"Bà nhớ ra con! Trước kia lúc con bốn năm tuổi, mỗi lần ông con đưa con ra ngoài tản bộ, con nhìn thấy chúng ta thì gọi ông nội bà nội rất ngọt ngào! Sau đó thì không nhìn thấy con nữa rồi!"

Lúc nguyên thân còn nhỏ, miệng mồm thật sự rất ngọt, nhìn thấy người không cần biết quen hay không quen, cô ấy đều chủ động chào hỏi.

"Vâng, rất lâu rồi không có đến." Lăng Vu Đề trả lời.

- -

Bị bà nội Thẩm kéo đi nói chuyện một lát, bà nội Thẩm vốn còn muốn giữ Lăng Vu Đề ở lại ăn tối.

Nhưng cha mẹ Lăng không yên tâm nên đã gọi mấy cuộc điện thoại đến hỏi rồi.

Hết cách, bà nội Thẩm chỉ đành dặn dò Lăng Vu Đề lần sau có đến nhà tổ thì đến thăm bọn họ.

Sau khi Lăng Vu Đề đồng ý, bà nội Thẩm mới thả người.

Thẩm Thanh Ngọc tự mình tiễn Lăng Vu Đề ra về, hơi ái ngại cười với cô: "Bà nội nói rất nhiều, bình thường khi bà với ông nội không đi du lịch thì hai người ở trong nhà, rất là cô đơn!"

"Ừm, sau này anh về thăm họ nhiều chút."

"Ừ, về nước rồi cũng có thể ở cùng họ nhiều hơn!" Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, sau đó anh hơi bồn chồn dừng bước, ghé sát vào mặt Lăng Vu Đề nhìn cô.

Lăng Vu Đề lùi ra sau một bước, nghi ngờ nhìn anh: "Sao?"

"Tôi phát hiện tiểu Vu cô có vấn đề!" Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, hơi híp mắt nói.

Vấn đề? Vấn đề gì?

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, miệng hơi mở ra.

"Từ ngày tiểu Vu cô mắng tôi một trận, có đôi khi cô nói một câu thì không còn là mấy chữ nữa rồi!" Thẩm Thanh Ngọc nói.

Nói xong, anh đưa tay sờ cằm, miệng đắc ý cười không đứng đắn: "Xem ra là công lao của tôi rồi!"

Lăng Vu Đề:... Cô chưa gặp nam phụ nào tự luyến như vậy!

Cô không trả lời, chỉ đi qua cạnh người Thẩm Thanh Ngọc, đi thẳng về phía trước.

"Ấy~ đợi tôi với~"

Có thể thật sự xem Lăng Vu Đề trở thành bạn tốt, Thẩm Thanh Ngọc đặc biệt tùy tiện quàng tay lên vai Lăng Vu Đề.

Kết quả... Vì chân trái Lăng Vu Đề là chân giả, không đứng vững, trực tiếp ngã ra đất--

May thay Thẩm Thanh Ngọc nhanh mắt lẹ tay ôm lấy vai Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề theo phản xạ ôm lấy cổ Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc nghĩ mà sợ, nuốt nước bọt, vô cùng hối lỗi nhìn Lăng Vu Đề: "Xin lỗi! Tôi đột nhiên không nhớ chân cô có vấn đề!"

Lăng Vu Đề lắc đầu, tay vẫn ôm chặt cổ Thẩm Thanh Ngọc không buông.

Khoảng cách của hai người là gần nhất từ trước tới nay, gần đến mức hơi thở của đối phương phà lên mặt người kia.

Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng chớp chớp mắt, ngẩn người đến mười giây mới phản ứng lại, muốn buông Lăng Vu Đề ra!

Thế là anh luống cuống tay chân vừa buông Lăng Vu Đề ra, lại sợ cô ngã xuống đất nên vội vàng đỡ cô lại.

"À... Chân giả của cô là chỉ có một chân hả?"

"Ừm, bắp chân trái."

"Có thể kể... Chân cô, do nguyên nhân gì không?"

Thực ra Thẩm Thanh Ngọc không dám hỏi Lăng Vu Đề vấn đề này, sợ Lăng Vu Đề sẽ khó chịu.

Nhưng anh lại rất muốn biết...

Vì độ hảo cảm lúc nãy cộng thêm năm điểm, cho nên Lăng Vu Đề cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để nói đến vấn đề này.

Sau khi ấp ủ cảm xúc, Lăng Vu Đề hơi rũ đầu, được Thẩm Thanh Ngọc dìu, vừa chậm rãi đi về Lăng gia phía trước vừa nhẹ nhàng nói.

"Năm mười hai tuổi đó, trường học tổ chức chơi xuân, xe của trường chạy lên núi. Đang lúc quẹo cua, xe đột nhiên mất lái..."

Mất ổn định ngay lập tức, lộn vòng xuống vách đá, miệng kêu la tuyệt vọng lao vào bùn đất...

Lăng Vu Đề bỗng nhiên nhắm mắt, tay siết chặt lấy cánh tay Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc có thể cảm giác cả người Lăng Vu Đề đang run rẩy, tai nạn đó đã mang đến sang chấn khủng khiếp.

Anh lập tức lên tiếng an ủi cô: "Không sao không sao hết! Không muốn nói thì không cần nói, tôi không hỏi cô nữa!"

Lăng Vu Đề hít thở sâu mấy cái, hồi phục cảm xúc của mình lại, làm mình bình tĩnh lại trước di chứng sau vụ tai nạn năm đó.

"Xe lăn xuống vách núi... Người trong xe, ngoại trừ tôi, tất cả đều chết hết!"

Thẩm Thanh Ngọc bỗng nhiên không nói nên lời, thế mà anh lại nghe ra được một tầng ý nghĩa khác qua giọng điệu của Lăng Vu Đề: Người trên xe đều chết hết rồi, vì sao tôi không chết?

Thực ra Lăng Vu Đề nói câu này theo tâm trạng của nguyên thân, rất nhiều lần nguyên thân suy nghĩ rằng vì sao người trên xe chết hết rồi, chỉ còn lại mình cô ấy?

"Bắp chân trái của tôi vị bị đè mà hoại tử, không thể không cưa chân."

Toàn bộ đầu đuôi câu chuyện Lăng Vu Đề không có kể dài dòng, giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Thẩm Thanh Ngọc gần cô nhất mới nghe thấy.

Sau khi nói xong, Lăng Vu Đề im lặng.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không có lập tức mở miệng, tay anh dìu vai của Lăng Vu Đề, cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.