Edit: Aya Shinta
“Thêm hai ngày nữa chính là ngày đại tuyển tú nữ, đến lúc đó sẽ do Đề nhi dẫn những tỷ muội này chọn tú nữ được chứ?”
Đại tuyển tú nữ?
Đúng rồi, ở thế giới này Hoàng đế tuyển tú nữ hai năm một lần, lúc này vừa vặn lại là hai năm.
Nhìn Lý Thi Viện mặt mày khó coi và Nhược Phi Tuyết, Lăng Vu Đề cong môi lộ ra nụ cười như trào phúng.
Lý Thi Viện cùng Nhược Phi Tuyết tiến cung vào hai năm trước, loáng một cái hai năm đã trôi qua, bây giờ lại có người mới tiến cung.
Chậc chậc...
Có điều cũng may Hoàng đế lập quốc là người biết tiết chế, quy định mỗi lần tuyển tú, tú nữ tiến cung không thể vượt quá tám người...
Khụ ~ tuy tám người cũng không ít, thế nhưng mỗi hai năm thêm tám người thì còn cách hậu cung ba ngàn giai lệ hơi xa...
Sau khi biểu hiện lòng không cam tình không nguyện với chuyện hỗ trợ tuyển tú nữ một cách nhuần nhuyễn, Lăng Vu Đề mới đứng dậy hành lễ với Thái hậu.
“Vâng! Đề nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu, chọn được tú nữ cho Hoàng thượng!”
Thấy thế, Thái hậu thoả mãn gật đầu: “Đề nhi hiểu chuyện!”
- -
Rốt cuộc ứng phó với Thái hậu xong, cũng gặp được nữ chính nữ phụ, Lăng Vu Đề cầm quạt tròn vừa phất vừa đi trở về điện Minh Tâm.
Đại tuyển tú nữ cũng phải trải qua vài lần xoi mói sàng lọc, giữ lại năm mươi tú nữ để hậu phi xem qua.
Sau khi chọn mười sáu tú nữ, vòng cuối sẽ do Hoàng đế tự mình sàng lọc, chọn ra nhiều nhất tám tú nữ.
Trong ký ức, hình như Thái hậu không giao nhiệm vụ tuyển tú nữ cho nguyên thân.
Nhưng lần này lại giao cho cô!
Bỏ đi... Dù sao cũng không phải là nhiệm vụ lớn lao gì, tùy tiện chọn mười sáu tú nữ là được rồi!
Vừa lúc cô thấy tẻ nhạt cực kì, giết thời gian cũng tốt...
Cô tính thời gian, chắc lúc này khoảng chừng mười giờ, nắng cũng hơi gắt.
Cũng may cô đang đi trong hành lang, không bị ánh mặt trời chiếu vào.
Bởi vì sợ nóng nên cô đi không nhanh, nhưng với thời tiết thế này, Lăng Vu Đề cầm cây quạt tự mình phẩy, phía sau còn có các cung nữ cầm quạt quạt gió cho cô...
Thì vẫn nóng!
Có chút buồn bực cầm quạt tròn phẩy nhanh lên, nhưng cảm thấy chỉ có gió nóng phả vào!
Mùa hè ở thế giới này nóng quá thể đáng đúng không?!
Đột nhiên nhìn thấy thác nước nhỏ nhân tạo bên ngoài hành lang, Lăng Vu Đề đột nhiên nhớ ra mình có “Thần chú của phù thủy“.
Đúng ha!
Tuy “Thần chú của phù thủy” là (yếu).
Nhưng niệm chú làm mát vẫn được!
Miệng nhỏ giọng niệm thần chú, chỉ trong chớp mắt, Lăng Vu Đề vốn còn đang đổ mồ hôi lập tức cảm thấy cả người như là đang ở trong một không gian khác.
Không cần cầm quạt quạt gió, cô cũng không cảm thấy nóng.
Tâm trạng vốn buồn bực lập tức khoan khoái, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười.
Lăng Vu Đề thực sự biến sắc mặt quá nhanh, Tử San ở bên cạnh nhìn mà có chút líu lưỡi.
Trước đó vừa thấy sắc mặt Lăng Vu Đề không đúng, trong lòng còn đang bồn chồn ~ lo rằng Lăng Vu Đề sẽ nổi nóng tát một cái lên mặt nàng.
Kết quả một cái chớp mắt tiếp theo, nàng liền thấy Lăng Vu Đề động miệng, không biết đang lẩm bẩm cái gì, sau khi đọc xong, Lăng Vu Đề lại nở nụ cười!
Nương nương nhà mình... Bị gì thế này?!
Lăng Vu Đề không còn đổ mồ hôi, cô bắt đầu đi chậm lại, lần này là để ngắm cảnh.
Cảnh vật trong hoàng cung quả thực rất đẹp, mỗi một khúc quanh đều có cảnh sắc không trùng lặp.
Dù sao bây giờ cô cũng chỉ giết thời gian, chầm chậm đi, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn một chút...
Khi đi ngang qua Ngự hoa viên, Lăng Vu Đề nhìn thấy không ít thiếu nữ đương tuổi thanh xuân, cô nào cô nấy đều xinh như hoa.
Thấy Lăng Vu Đề đưa mắt nhìn qua bên kia, Tử San tiến đến bên tai Lăng Vu Đề nhỏ giọng nói rằng: “Những người kia đều là tú nữ.”
Lăng Vu Đề bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù, chẳng trách thoạt nhìn trẻ tuổi như thế.
Nếu như là ngày thường, chắc chắn nguyên thân sẽ đi qua đó, tìm cớ trừng phạt mấy cô nàng kỹ nữ không biết trời cao đất rộng hăm he giành lấy ân sủng của biểu ca!
Nhưng Lăng Vu Đề không có rảnh nợ như vậy.
Dù cô có bắt chước tính cách nguyên thân, nhưng không phải bắt chước tất cả.
Còn nếu có người hỏi, ví dụ như Thái hậu... Vậy cô nói thẳng là bản thân hiểu chuyện rồi!
Lăng Vu Đề đứng trong hành lang nhìn những tú nữ kia.
Trong ký ức, cuối cùng Hoàng đế chọn tú nữ nào, nguyên thân đã không nhớ rõ nữa.
Nên đương nhiên là Lăng Vu Đề cũng không biết!
Buổi tuyển tú vào hai ngày sau cô phải chọn ai đây?
Một tiếng rít gào đột nhiên vang lên từ bên kia, khiến chim chóc trên cây sợ hãi tản đi.
Lăng Vu Đề cũng bị kinh ngạc, cô vội vã nhìn sang.
Sau đó trông thấy nhóm tú nữ mới vừa rồi còn đang chạy giỡn cười đùa đều quỳ xuống đất hết.
Có một người lại té ngửa ra đất.
Bên khác, một phi tử ăn mặc váy xòe màu hồng phấn được cung nữ đỡ dậy, mặt mày tức giận.
Lăng Vu Đề nhận ra phi tử kia, nàng ta có phân vị không cao, chỉ là một Chiêu nghi.
Có điều giữa Chiêu nghi với tú nữ không có phân vị có một khoảng cách rất lớn.
Dung Chiêu nghi này vào cung từ hai năm trước, được Quân Kinh Vũ sủng hạnh mấy lần, tính cách có chút độc ác nhưng cũng không có đầu óc lắm.
Dưới con mắt của Dung Chiêu nghi, mấy nàng tú nữ này chính là tình địch muốn giành Hoàng thượng với nàng ta.
Có câu kẻ địch gặp nhau đỏ mắt, nơi này có nhiều tình tịch như vậy, còn có một kẻ khiến nàng ta té ngã, sao Dung Chiêu nghi có thể buông tha cho tú nữ kia được!
Một cung nữ cao lớn thô kệch ở phía sau Dung Chiêu nghi tiến lên hai bước, tát nàng tú nữ vừa mới bò dậy, làm nàng ấy lại ngã nhào trên đất.
“Thật là to gan, lại dám đụng ngã Dung Chiêu nghi!”
Lần này tú nữ không dám kêu la, nàng bụm mặt quỳ dưới đất, miệng hô: “Nô tỳ biết sai...”
Nhưng Dung Chiêu nghi không có ý tứ muốn tha cho tú nữ, nàng ta cầm quạt tròn nâng cằm tú nữ lên.
Tuổi tuyển tú từ mười lăm đến mười bảy tuổi, tú nữ này có gương mặt còn vương nét phúng phính trẻ con khiến người ta có cảm giác muốn xoa nắn.
Nói chung chính là một nha đầu có dung mạo gây được thiện cảm với người khác.
Thế nhưng Dung Chiêu nghi lại không ưa nổi loại người có tướng mạo thế này.
Bởi vì chính nàng cũng có gương mặt trẻ con, khi mới vào cung, nàng cũng có dáng dấp như vậy.
Hoàng thượng từng bởi vì khuôn mặt này mà sủng hạnh nàng!
Giờ hai năm trôi qua, tuy nàng vẫn có mặt trẻ con thế nhưng nét phúng phính đã không còn.
Đố kị, phòng bị...
Dung Chiêu nghi cắn răng, trong lòng quyết định không thể để cho khuôn mặt này xuất hiện ở hậu cung!
Khống chế tâm trạng một lúc, Dung Chiêu nghi cười rất “hiền lành”: “Ngươi đụng phải ta cũng còn may, nếu như đụng phải Quý phi nương nương thì sẽ mất mạng đấy!”
“Như vậy đi, cung quy không thể phế, ta phạt ngươi quỳ ở đây hai canh giờ vậy.”
Nghe cứ như là khai ân, nhưng quỳ hai canh giờ trên đường đá cuội không một bóng mát trong cái mùa nóng như lò thiêu này...
Không bị nắng phơi chết thì cũng bị bỏng nắng!
Hơn nữa quỳ gối trên đá cuội...