Công Lược Nam Phụ

Chương 426: Chương 426: Công lược đế vương bá đạo (11)




Edit: Aya Shinta

Lên ngang hàng với Dung Chiêu nghi - Chiêu hoa chính tam phẩm.

Lăng Vu Đề cũng không để ý Tiết Lan Hinh mang thai thật hay là giả, dù sao lúc này cô không có quá nhiều cảm giác với Quân Kinh Vũ, cũng không thèm để ý hắn ngủ với ai.

Lăng Vu Đề cảm thấy sau khi xuyên qua càng nhiều thế giới, cô rất khó nảy sinh cảm tình đối với người khác.

Xong... Không phải cô sản sinh chứng mệt mỏi rồi đấy chứ?

Hạ Luân: [ Cười xấu xa ] Hội trưởng đại nhân nghe được câu này thì có khóc không nhỉ?

“Nương nương, Hoàng thượng nói tối hôm nay sẽ tới dùng bữa tối.” Một cung nữ tới đình nghỉ mát cung kính nói.

Lăng Vu Đề nhíu mày, Quân Kinh Vũ không đến hậu cung nửa tháng, vừa đến đã tới chỗ của cô?

Ừ, vẫn dựa cả vào ba tháng qua cô kiên trì không ngừng.

Hiện tại cô cũng mặc kệ Quân Kinh Vũ có đến chỗ cô hay không, vì mỗi buổi xế chiều cô sẽ đích thân làm chút đồ sai người đưa qua Ngự thư phòng cho Quân Kinh Vũ.

Có lúc là điểm tâm ngọt, có lúc là chè nhuận hầu...

Mỗi ngày Lăng Vu Đề thay đổi thực đơn làm chút đồ ăn cho Quân Kinh Vũ, có điều để tránh việc Nhược Phi Tuyết cảm thấy mình cũng xuyên qua giống như nàng, cô tránh không làm những món ăn chỉ có ở hiện đại.

Sau đó dần dần, Quân Kinh Vũ cũng thường thường đến chỗ cô dùng bữa, chủ yếu là muốn cô tự mình làm.

Cô cũng nhàn rỗi gần chết, làm vài bữa cơm cũng chẳng sao.

Tuy bây giờ độ hảo cảm mới bảy mươi lăm điểm, thế nhưng chí ít cô đã chinh phục được dạ dày của Quân Kinh Vũ!

Đáp lại cung nữ kia một tiếng, Lăng Vu Đề bắt đầu nghĩ xem bữa tối nên làm món gì, tiếp đó dặn dò cung nữ tới Ngự thiện phòng lấy nguyên liệu nấu ăn trở về --

Lăng Vu Đề bận rộn chuẩn bị một bàn ăn, chờ Quân Kinh Vũ xử lý chính vụ xong rồi đến điện Minh Tâm.

Kết quả là khi Lăng Vu Đề sắp chờ đến mức mất hết kiên nhẫn, Quân Kinh Vũ phái một tiểu thái giám đến nói với Lăng Vu Đề rằng -- Hôm nay không đến!

Giời ạ -- Chơi nhau à?!

Cắn răng nói với tiểu thái giám một tiếng cút, Lăng Vu Đề giận đùng đùng tự mình ăn cơm, sau đó lên giường.

Nhưng cứ nhớ đến thì trong lòng không thoải mái, Lăng Vu Đề lại vươn mình bò dậy: “Hoàng thượng tới nơi nào?” Cô hỏi Tử San ở bên giường.

Tử San biết nương nương nhà mình nhất định sẽ hỏi, vì thế nhân lúc Lăng Vu Đề dùng bữa tối, nàng ấy cũng đã phái tiểu cung nữ hỏi thăm.

Được kết quả là -- Đầu tiên Quân Kinh Vũ tới chỗ Nhược Phi Tuyết một chuyến, hình như hai người cãi nhau.

Sau đó Quân Kinh Vũ nổi giận đi ra, tới chỗ Lý Thi Viện không thấy trở ra.

Lăng Vu Đề tựa ở trên gối nghịch tóc trước người. Cãi nhau?

Tại sao cãi nhau? Tiết Tài tử mang thai? À ~ Hiện tại không thể gọi là Tiết Tài tử, mà là Tiết Chiêu hoa!

Mà giờ đây nội dung tình tiết đã hoàn toàn biến đổi, cũng không biết sau đại điển họp mặt giữa bốn quốc, Quân Kinh Vũ có đưa Nhược Phi Tuyết cho nam chính hay không đây?

Quên đi, đến lúc ấy xem tình hình vậy!

Lăng Vu Đề kéo chăn nằm lại trên giường, nhắm mắt ngủ.

Bên giường, Tử San rủ màn che xuống, sau đó đi ra ngoài trông.

Ba tháng qua, Tử San cũng nhận ra rằng nương nương nhà mình thật sự thay đổi rất nhiều.

Trước tiên phải nhắc đến trù nghệ, tuy lúc trước Lăng Vu Đề cũng muốn học nấu đồ ăn cho Quân Kinh Vũ.

Nhưng đồ làm ra... Có thể ăn thật, thế nhưng không ngon chút nào.

Còn bây giờ, cả ngự trù Ngự thiện phòng cũng mặc cảm không bằng.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là tính khí!

Hiện tại tuy Lăng Vu Đề vẫn dễ phát hỏa, nhưng không vô duyên vô cớ đánh chửi cung nhân hoặc là đập đồ.

Lăng Vu Đề như vậy, Tử San rất yên tâm --

Quân Kinh Vũ không có đến điện Minh Tâm, đến tận khi đại điển gặp mặt giữa bốn nước bắt đầu cũng không có tới một lần!

Điều này khiến Lăng Vu Đề vốn đang rất tự tin không tự tin nổi nữa, sau đó có chút tức giận quyết định không nấu nướng gì nữa sất!

Ba tháng làm đồ ăn cho Quân Kinh Vũ, kết quả thì sao?

Được rồi được rồi, chỉ là vào mùa hè Quân Kinh Vũ sẽ có chứng kén ăn, thế nên món chè cháo nước nôi gì đấy mà Lăng Vu Đề làm sẽ khiến hắn khá thích.

Bỏ đi... Đã sớm biết độ hảo cảm không dễ kiếm, có cái gì mà nhụt chí!

Khai mạc đại điển họp mặt giữa bốn nước được cử hành trong hoàng cung, nói là đại điển họp mặt bốn nước, thực ra cũng chỉ là bốn nước thi đấu với nhau mà thôi.

Thi gì?

Thi về tài, cầm kỳ thi họa! Luận về võ, cưỡi ngựa bắn cung! Còn mỹ nhân, ca vũ!

Ứng cử viên thi đấu đã được định ra ở nửa năm trước, trong đó thi về ca vũ có Lý Thi Viện cùng con gái của một đại thần trong triều, còn có vũ cơ xuất sắc nhất Nam quốc.

Luận võ, hình như có một Vương gia, còn có mấy võ tướng, Lăng phụ không tham gia.

Lăng Vu Đề biết chắc rằng đại điển sẽ rất đặc sắc. Cho nên cô quyết định tạm thời quăng mấy việc khác đi, tham gia trò vui cái đã!

Người của ba nước khác đều được sắp xếp ở trong trạm dịch ngoài cung. Mấy ngày nay, có thể nói rằng phố xá Kinh thành vô cùng náo nhiệt.

Hai ngày trước, Lăng Vu Đề xuất cung chơi, sau đó phát hiện một việc bất ngờ --

“Nương nương, chúng ta chạy ra cung thế này có ổn không?” Tử San mất tự nhiên sửa sang lại mũ có rèm che đang đội trên đầu.

Lăng Vu Đề xuyên qua mũ rèm che mà liếc nàng: “Có gì mà không ổn!” Không phải chỉ ra ngoài đi dạo thôi sao, chứ đâu phải đi tư thông với địch phản quốc đâu!

Họ đang ở trên một con phố náo nhiệt nhất Kinh thành, thi thoảng có thể nhìn thấy vài ba nhóm người ăn mặc trang phục ngoại tộc.

Trên đường có không ít mỹ thực đặc sắc, linh hồn của kẻ tham ăn Lăng Vu Đề bị câu mất, sau đó có xu thế không kiềm chế được...

Tử San nhìn nương nương nhà mình có lẽ đã ăn tới mức quên đường đi lối về, không biết nên nói gì nữa...

Đến khi dạo phố xong, Lăng Vu Đề mới kéo Tử San tới một tửu lâu.

Vừa đi vào, Lăng Vu Đề đã tinh mắt nhìn thấy hai người nọ đang đi lên lầu, một trong số đó có bóng lưng rất quen mắt.

Tuy người kia mặc nam trang, thế nhưng tuyệt đối không khó để nhìn ra vòng eo thon, tư thế bước đi cũng không phải của nam nhân.

“Nương... Tiểu thư, chúng ta không lên sao?” Tử San nhìn Lăng Vu Đề đứng bất động trước cửa, tiểu nhị đã đến hỏi các nàng mấy lần rồi.

Lăng Vu Đề không có trả lời, chờ đến khi bóng người nữ giả nam trang kia lên tới lầu hai, cô có thể xem thử gò má của người nọ.

Khi gò má của người đó lọt vào mắt của Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề lập tức vỗ tay một phát... Cô biết mình không nhìn lầm mà!

“Tiểu thư?” Tử San không nhịn được, bắt đầu kéo tay áo Lăng Vu Đề.

Lần này không cần Tử San phải nói, Lăng Vu Đề tự mình cất gót đi lên lầu --

Cô đặc biệt chọn phòng sát bên phòng ngăn của hai người kia, vừa vào phòng đã áp tai lên tường nghe ngóng.

Tiểu nhị cùng Tử San sững sờ bởi hành động của cô.

Tiểu nhị thực sự không nhịn được, mở miệng hỏi: “Vị tiểu thư này... Ngài đang làm gì thế?”

Lăng Vu Đề thẳng người lên, đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống, bình tĩnh trả lời một câu: “Không có gì, bổn tiểu thư muốn xem thử cách âm giữa các phòng ngăn của chỗ các ngươi thế nào thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.