Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề không nói nửa câu sau, trực tiếp rời khỏi nội thất.
Sau khi đi ra, Lăng Vu Đề ngồi ngay cạnh Thái hậu.
“Tiết Chiêu hoa kia thế nào rồi?” Thái hậu hỏi một câu.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Con thấy rất tốt, người vẫn còn tỉnh táo mà!”
Nói thế này... Còn tỉnh táo là rất tốt à?!
Thái hậu nghẹn lại, không biết nên tức hay cười.
Bà chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, đưa tay trỏ vào trán Lăng Vu Đề: “Nha đầu con nói chuyện thực sự là...”
“Đúng rồi mẫu hậu, chuyện này đến cùng là thế nào còn chưa rõ. Bảo Tuyết phi đứng lên đi, giữa đông thế này, dưới đất lạnh lắm!”
Nghe vậy, nụ cười của Thái hậu lạnh xuống.
Bưng chén trà trên bàn lên, Thái hậu nhấp một ngụm trà, sau đó mới nhàn nhạt ừ một tiếng: “Vậy đứng lên trước đi, chờ Quế ma ma trở về, ai gia sẽ tiếp tục phán xét.”
Nhược Phi Tuyết dừng một chút, nhìn Lăng Vu Đề rồi mới đứng dậy.
Có lẽ vừa phải quỳ nên khi Nhược Phi Tuyết đứng dậy còn run rẩy mấy cái, suýt nữa ngã chổng vó --
Lại thêm khoảng mười lăm phút sau, viện trưởng Thái y viện mới đi ra ngoài.
Không đợi Thái hậu phải dò hỏi, Viện trưởng đã bẩm báo trước: “Tiết Chiêu Hoa đã không có gì quá đáng ngại, bây giờ chỉ cần điều dưỡng vài ngày thì có thể khôi phục nguyên khí. Thái hậu nương nương và Quý phi nương nương không cần lo lắng!”
Lăng Vu Đề bĩu môi, còn lâu cô mới lo lắng nhé!
“Được rồi, ai gia biết rồi, viện trưởng ông khai đơn là được rồi.”
Viện trưởng chào Thái hậu cùng Lăng Vu Đề, sau đó dẫn dược đồng rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Lan Hinh với sắc mặt trắng nhợt được cung nữ đỡ ra.
“Tiết Chiêu hoa ra đây giờ này làm gì? Không trở về nghỉ ngơi?!” Trong lời của Thái hậu chứa chút chỉ trích.
Tiết Lan Hinh lập tức quỳ rạp xuống đất, nước mắt xối xả tuôn rơi.
“Thái hậu nương nương, cầu người làm chủ cho thần thiếp! Hôm nay thần thiếp tới cung của Tuyết phi một buổi trưa, trong lúc đó có dùng nước trà và bánh ngọt. Sau khi trở về liền cảm thấy mệt mỏi, thế nên đã ngủ một giấc, cả bữa tối cũng không dùng... Cuối cùng, thần thiếp cảm thấy đau bụng khó nhịn...”
Tiết Lan Hinh cực kỳ bi thương, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Người không rõ thì sẽ cảm thấy... Đúng là quá đáng thương!
Nhược Phi Tuyết đau lòng nhìn Tiết Lan Hinh, nàng quả thực đã nhìn lầm!
“Thế nên ý của Tiết Chiêu hoa chính là ta hại hoàng tự bên trong bụng cô hay sao?”
Thái hậu cùng Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ nhìn xem.
“Không phải ngươi thì còn có thể là ai! Ta xem ngươi là tỷ tỷ, nhưng còn ngươi!? Vậy mà ngươi...”
Trông Tiết Lan Hinh tuôn lệ không ngừng, Lăng Vu Đề cảm thấy rằng chỉ cần muốn, ai cũng có thể trở thành ảnh đế ảnh hậu hết!
“Ta làm sao?! Cô coi ta là tỷ tỷ? Tiết Lan Hinh, cô tự hỏi lòng mình xem ta đối xử với cô thế nào!”
Nhược Phi Tuyết cũng ngồi không yên, đứng lên. Nàng chỉ vào Tiết Lan Hinh, cả người giận đến run rẩy.
Ánh mắt Tiết Lan Hinh lóe lên, nàng ta giương mắt nhìn Thái hậu: “Cầu Thái hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp!”
“Ai gia đã cho Quế ma ma đi lục soát cung điện của Tuyết phi, nếu thật sự tra ra đúng là Tuyết phi gây nên chuyện này, ai gia nhất định sẽ không dễ tha!”
Thái hậu giữ nguyên vẻ mặt, trong lòng có tính toán của mình.
“Tạ Thái hậu nương nương!” Tiết Lan Hinh quỳ dưới đất, dưới đôi mắt đang cụp xuống chợt lóe lên tia cười tự tin không bị ai trông thấy --
Quế ma ma nhanh chóng dẫn người trở về.
Thái hậu ngồi thẳng người: “Thế nào rồi?”
Lăng Vu Đề cũng đặt tầm mắt lên người Quế ma ma, Nhược Phi Tuyết ở một bên nở nụ cười tự giễu từ đầu đến giờ.
Nếu vừa nãy Thái hậu nói đã phái người đi lục soát cung điện của nàng mà Tiết Lan Hinh lại tự tin như vậy, thế thì nàng cũng có thể đoán được rằng trong cung điện của mình đã bị nàng ta bỏ đồ vào.
Giờ nàng sẽ chờ xem trong cung điện bị bỏ món gì vào!
Quế ma ma quỳ xuống đất: “Bẩm Thái hậu nương nương, nô tỳ dẫn người đi lục soát cung của Tuyết phi nương nương. Ở trong phòng của cung nữ, một cung nữ tên là Như Nguyệt đã thắt cổ tự sát!”
“Cái gì?!”
“Như Nguyệt không thể tự sát được!” Nhược Phi Tuyết rống lên một tiếng, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Hôm nay Như Nguyệt thấy không khỏe nên nàng mới không đưa Như Nguyệt tới bên này.
Quế ma ma không để ý đến Nhược Phi Tuyết đang kích động, nhìn Thái hậu nói tiếp: “Nô tỳ lục tìm được hương hiệu chế tạo từ xạ hương trong phòng của cung nữ Như Nguyệt, cùng với rau sam* đã được sử dụng ở trong phòng bếp.”
“Cung nữ Như Nguyệt để lại một phong di thư, trên đó viết rõ rằng nàng nghe theo ý của Tuyết phi nương nương cho nên mới phải tàn hại hoàng tự! Hiện tại nàng lấy chết tạ tội, chỉ cầu Thái hậu nương nương khai ân, bỏ qua cho Tuyết phi nương nương.”
Lời này vừa ra, Thái hậu lập tức nổi giận.
Mấy phi tần còn giữ yên lặng lúc mới đầu khi nghe Quế ma ma nói xong, người nào kẻ nấy đều che miệng nhẹ giọng kinh hô, tiếp đó khiếp sợ nhìn Nhược Phi Tuyết.
“Người đâu! Áp giải Nhược Phi Tuyết vào thiên lao, do Kinh Triệu doãn tự mình xử lý!”
Thái hậu ra lệnh một tiếng, có thị vệ Ngự Lâm quân giắt đao đi vào, chuẩn bị giải Nhược Phi Tuyết.
Nhược Phi Tuyết đang còn ở trong trạng thái không dám tin tưởng, Như Nguyệt có khả năng tự sát sao?!
Như Nguyệt là cung nữ của nàng... Không, là cung nữ hầu hạ chủ nhân thân thể này từ khi nàng kia vào cung.
Nhược Phi Tuyết tin tưởng cách làm người của nàng!
Thế nên nàng không tin Như Nguyệt hại mình, cũng tuyệt đối không tin Như Nguyệt tự sát!
Như vậy, Như Nguyệt nhất định đã bị người khác hại chết!
Nghĩ như vậy, Nhược Phi Tuyết tránh khỏi vòng kìm hãm của Ngự Lâm quân, quỳ xuống: “Thái hậu nương nương, xin hãy minh xét! Như Nguyệt nhất định đã bị người ta hại chết, xin Thái hậu hãy...”
“Đưa xuống! Đưa nữ nhân tâm địa ác độc này xuống!” Thái hậu thấy những lời Nhược Phi Tuyết nói chỉ là nguỵ biện, cho nên bà không muốn nghe Nhược Phi Tuyết nói.
Ngự Lâm quân lại tiến lên lôi Nhược Phi Tuyết dậy.
Lần này Nhược Phi Tuyết không tránh thoát, nàng nhìn về phía Lăng Vu Đề như cầu cứu, hi vọng Lăng Vu Đề có thể giúp nàng.
Lăng Vu Đề nhìn Nhược Phi Tuyết, không đáp lại.
Đến khi Ngự Lâm quân đưa Nhược Phi Tuyết đi, Lăng Vu Đề mới nhìn về phía Tiết Lan Hinh.
Lăng Vu Đề cũng không ngờ tới có một cung nữ đã chết.
Cô cho rằng cùng lắm thì Tiết Lan Hinh chỉ bỏ chút đồ hãm hại Nhược Phi Tuyết mà thôi, không ngờ rằng Tiết Lan Hinh lại tàn nhẫn đến vậy!
Phỏng chừng Thái hậu cũng không thể tin rằng Tiết Lan Hinh sẽ dùng đứa trẻ trong bụng để hãm hại Nhược Phi Tuyết.
Dù sao thì nếu sinh được hoàng tự trong bụng ra, vậy coi như là Hoàng trưởng tử rồi!
Thái hậu nhíu mày, đưa tay ấn huyệt Thái dương: “Được rồi, việc của Tuyết phi, chờ Kinh Triệu doãn thẩm vấn xong rồi định tội, Tiết Chiêu hoa cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Aya: Giải nghĩa
Quế ma ma không để ý đến Nhược Phi Tuyết đang kích động, nhìn Thái hậu nói tiếp: “Nô tỳ lục tìm được hương hiệu chế tạo từ xạ hương trong phòng của cung nữ Như Nguyệt, cùng với rau sam* đã được sử dụng ở trong phòng bếp.”
Ai đọc cung đấu nhiều thì biết dùng xạ hương dễ sảy thai rồi, nhưng ở đây lại có thêm rau sam, mình thấy khá lạ nên thêm phần chú thích này:
Nhiều bà bầu trong quá trình thai kỳ đã sử dụng rau sam như một món ăn để thanh nhiệt. Rau này có thể chế biến ở dạng luộc, nấu canh đều rất tốt trong mùa hè oi ả. Rau sam cũng rất tốt cho tim nhờ có chứa nhiều omega-3.
Tuy nhiên, các chuyên gia dinh dưỡng khuyến cáo, do rau sam mang tính hàn nên trong giai đoạn đầu của thai kỳ, nhất là những người đã từng phá thai, bà bầu cần tránh ăn rau sam. Rau sam sẽ khiến co cơ trơn tử cung, nên thai phụ cần hạn chế sử dụng. Tuy nhiên, nếu đang trong giai đoạn sắp sinh, thai phụ có thể ăn nhiều hơn một chút, vì sẽ có lợi cho việc sinh đẻ. (Nguồn: shoptretho.com.com)