Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề đứng bên giường, ôm bao y phục trong ngực.
Quân Kinh Vũ một tay nhận bao y phục của Lăng Vu Đề, một tay nắm lấy tay Lăng Vu Đề, sau đó đi về một bên khác của lều bạt.
Vén màn vải lên, đập vào mắt chính là một tấm bình phong rất bình thường, sau tấm bình phong có hơi nóng bốc lên.
“Là suối nước nóng?!” Lăng Vu Đề kinh ngạc vòng ra sau tấm bình phong.
Đó là một cái ao nhỏ thoạt trông rất giản tiện, cô ngồi xổm xuống đụng nước thử thì thấy nơi nóng.
Quân Kinh Vũ gật gù: “Ừm, hôm trước mới phát hiện nên sai người đào một ao.”
Lăng Vu Đề đứng lên: “Được rồi, biểu ca đi ra ngoài đi.”
Cười híp mắt lấy bao y phục của mình về, sau đó lấy một bộ đồ sạch sẽ ra mắc lên giá áo.
Thấy Quân Kinh Vũ còn đứng ở một bên, Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, nói rằng: “Biểu ca đi ra ngoài đi, ta đi tắm.”
Quân Kinh Vũ gật đầu, ừ một tiếng, cười nói: “Đúng lúc hôm nay trẫm còn chưa tắm. Tiện thể, không phải Đề nhi muốn kiểm tra vết thương trên người trẫm hay sao?”
Nói xong, Quân Kinh Vũ bắt đầu tự nới đai lưng cởi y phục.
Vốn dĩ Lăng Vu Đề nghĩ đến chuyện không đứng đắn, nhưng nghe Quân Kinh Vũ nói đến vết thương, Lăng Vu Đề lại bị kéo trở về.
Còn đang suy nghĩ có lên giúp Quân Kinh Vũ cởi đồ hay không, Quân Kinh Vũ đã thuần thục tự mình cởi sạch.
Khi thấy vết sẹo màu hồng nhạt ngay ngực trái của Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề không còn chú ý đến cái khác được nữa.
Cô tới bên người Quân Kinh Vũ, giơ tay đặt lên vết sẹo kia.
Không nhận ra hơi thở của Quân Kinh Vũ đột nhiên gấp gáp lên, Lăng Vu Đề kinh ngạc rằng quả thực trái tim đã bị thương!
Âm thầm vỗ ngực nhẹ nhõm, may là cô thông minh thi chú với Quân Kinh Vũ trước, bằng không...
“Đề nhi, nàng xem xong chưa?” Quân Kinh Vũ khàn giọng mở miệng, hầu kết chuyển động lên xuống.
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn hắn, vừa muốn nói chuyện lại bị Quân Kinh Vũ cúi người lâp kín.
Mở to mắt chớp chớp, tay Lăng Vu Đề còn chống ở trên ngực Quân Kinh Vũ.
Cô có thể cảm giác trái tim của Quân Kinh Vũ đang đập lên ở nơi lòng bàn tay, từng hồi từng hồi một.
Y phục trên người bị Quân Kinh Vũ cởi ra từng lớp một, nhiệt độ bên trong càng tăng thêm --
Khi hậu Bình thành ấm áp, mặt trời treo trên cao, các binh sĩ luyện tập trên sân huấn luyện đều ở trần, cánh tay chảy đầy mồ hôi.
Tiếng thương thảo giữa Quân Kinh Vũ cùng các tướng quân đánh thức Lăng Vu Đề. Cô xoa cái eo hơi nhũn ra của mình, nhớ đến sự thất thố của Quân Kinh Vũ vào ngày hôm qua, gò má Lăng Vu Đề hơi ửng hồng.
Tiếng nỉ non “Đề nhi, sinh một đứa bé cho ta đi!” khiến Lăng Vu Đề muốn trốn ở trên giường không dậy!
Nếu như nam phụ cô công lược đều là hội trưởng Hiệp hội Vị diện, như vậy... há chẳng phải cô đã sinh cho anh ta rất nhiều con rồi sao!?
Vậy họ... Có tính là vợ chồng già hay không?
Nhưng họ chưa từng có một lần gặp thực sự nào cả.
Lần này hoàn thành nhiệm vụ xong, cô nhất định phải liên lạc với Hiệp hội Vị diện, tốt nhất... có thể nói chuyện với hội trưởng...
Có điều, lúc đó cô phải nói gì đây? Nói... Xin chào, tôi là hệ thống công lược anh?
Ừm... không hay lắm nhỉ?!
Cái bụng réo lên khiến Lăng Vu Đề không thể không hoàn hồn, cô ngồi từ trên giường dậy.
Nhìn thấy chậu rửa mặt đặt ở một bên, Lăng Vu Đề cảm động với sự tỉ mỉ của Quân Kinh Vũ.
Mặc áo khoác vào, cột đuôi ngựa, sau đó tắm sơ một cái rồi mới vào trong lều.
“Biểu ca, cha!” Lăng Vu Đề chào Quân Kinh Vũ và Lăng phụ đang đứng cạnh lược đồ.
Hôm qua Lăng Vu Đề đến không có gặp Lăng phụ, lúc này mới gặp được.
Quân Kinh Vũ nhìn Lăng Vu Đề, còn chưa mở lời... thì Lăng phụ cũng đã hô vang: “Con gái! Nghe nói con đi chín ngày đã tới rồi, tốt lắm! Còn nhanh hơn cha một ngày!”
Lăng Vu Đề tỏ ra kiêu ngạo giương cằm lên, hừ một tiếng: “Đúng thế, trò giỏi hơn thầy, cũng không xem thử con là con gái ai!”
Câu này khiến lòng Lăng phụ vui như nở hoa, tiếng cười trực tiếp vang dội toàn bộ quân doanh.
Quân Kinh Vũ bất đắc dĩ nhìn cặp cha con này, giơ tay ra hiệu những tướng quân khác không cần để ý đến hai người này, tiếp tục nghe hắn nói là được.
Những người khác cũng quen với cuống họng của Lăng phụ nên chỉ cười cười.
Lăng Vu Đề tán gẫu với Lăng phụ hồi lâu mới thoát khỏi Lăng phụ lén lút chạy ra ngoài.
Bởi vì Quân Kinh Vũ đang tập trung nên cũng không có để ý đến Lăng Vu Đề.
Chờ tới khi hắn xem lại, Lăng phụ nói Lăng Vu Đề đã đi ra ngoài...
Bảo binh lính tuần tra chỉ đường, Lăng Vu Đề đến nhà bếp của quân doanh.
Nhà bếp rất đơn sơ, chừng mười đầu bếp mặc áo giáp đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa.
Quân doanh nhiều người nên lượng đồ mỗi món ăn cần chuẩn bị là rất nhiều!
Nhìn thấy Lăng Vu Đề - nử tử duy nhất trong quân doanh đến đây, dù hôm qua chưa từng gặp thì cũng biết cô là ai.
Khi những binh sĩ kia quỳ xuống hành lễ, Lăng Vu Đề vội vã xua tay ngăn lại: “Được rồi, nơi này không phải hoàng cung, không cần hành lễ!”
Cô ngó xem đồ ăn trong nồi, binh sĩ mập cầm muôi lớn đỏ mặt lên: “Quý phi nương nương... Thuộc hạ trù nghệ không tinh...”
Lăng Vu Đề tán thành gật đầu: “Ừm, đúng là không tinh thật.”
Nói xong, Lăng Vu Đề cầm muôi trong tay binh sĩ mập, bắt đầu đảo đồ ăn trong nồi: “Xem thật kỹ, món xào cần...”
- ---
Chờ đến khi Lăng Vu Đề dẫn theo mấy tiểu binh bưng khay trở lại lều chính, Quân Kinh Vũ đang cau mày nhìn địa đồ.
“Biểu ca, đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi!”
Bày cơm nước lên bàn xong, Lăng Vu Đề đưa một đôi đũa cho Quân Kinh Vũ.
Đồ ăn thì vẫn là những món thường ngày, nhưng thoạt nhìn khác hẳn.
Quân Kinh Vũ nhận đũa đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, hắn nhíu mày: “Nàng chạy vào phòng bếp?”
Lăng Vu Đề ngồi đối diện Quân Kinh Vũ, đáp một tiếng, gắp một miếng thịt vào bát của Quân Kinh Vũ: “Đã lâu rồi chàng không có ăn cơm ta nấu! Sau này ngày nào ta cũng nấu cơm cho chàng có được hay không?”
Quân Kinh Vũ cười gật đầu: “Ừm, được!”
Hôm nay tất cả binh sĩ trong quân doanh đều ăn nhiều hơn ăn hai bát cơm, sau khi ăn xong còn có binh sĩ chạy đến nhà bếp hỏi là thức ăn hôm nay do ai làm, quả thực ngon muốn chết!
Binh sĩ mập cầm nồi vừa rửa sạch xong vỗ đầu tiểu binh kia: “Ngon chứ?”
“Ừm, ngon! Rất ngon!”
“Đương nhiên là ngon rồi! Đây chính là do Quý phi nương nương tự mình làm, chúng ta đều tu phúc mấy đời mới có phúc báo để ăn đấy!”
Tiểu binh sĩ kia sợ hết hồn, suýt nữa ngã ngửa: “Quý phi nương nương... Vậy mà do Quý phi nương nương tự mình làm cho chúng ta ăn sao?!”
“Đương nhiên rồi!”
Thế là tay nghề của Lăng Vu Đề thu phục toàn bộ trái tim của tướng sĩ trong quân doanh.