Công Lược Nam Phụ

Chương 131: Chương 131: Công lược dưỡng phụ vampire (14)




Edit: Aya Shinta

Lạc Lạc lời còn chưa nói hết, giáo viên đã vào rồi.

Bởi vì đã đến giờ học, Lạc Lạc cũng không tiện nói gì thêm.

Cô chỉ nằm nhoài trên bàn học, nhỏ giọng nức nở.

Lăng Vu Đề bởi vì chuyện của Lạc Lạc, cũng không có tâm sự nghe giảng bài.

Trong đầu của cô không ngừng suy đoán bạn trai Lạc Lạc đến cùng đã chết như thế nào?

Đột nhiên nghĩ đến việc vào ngày đầu tiên khi cô đến thế giới này, Lăng Kiêu Hàn sai người giết nhân loại mà nguyên thân có hảo cảm, sau đó để cô uống máu cậu ta.

Lẽ nào, người nhà Lạc Lạc cũng dùng cái phương pháp này ngăn cản Lạc Lạc và nhân loại kia cùng nhau sao?!

Đương nhiên. Đây chỉ là suy đoán của Lăng Vu Đề.

Cho tới cái chân tướng, Lăng Vu Đề không dám hỏi...

Hơn nửa ngày, Lăng Vu Đề không có tâm sự nghe giảng.

Lạc Lạc thì chớ nói nữa, vẫn nằm nhoài trên bàn học, ngay cả buổi trưa lúc dùng cơm, cũng vẫn nằm nhoài trên bàn học.

Buổi chiều sau khi tan học, Lăng Vu Đề cũng không có lập tức cùng Lạc Lạc đi về phía cổng trường, mà là cùng Lạc Lạc đồng thời đi tới bãi tập.

Lạc Lạc vẫn không nói gì, Lăng Vu Đề cũng không có nói chuyện.

Tới khi học sinh trong trường học đều đã về gần hết, Lạc Lạc mới mở miệng nói rằng: “Việc tôi giao du cùng Hách Di ngoại trừ đã từng đề cập với cậu một lần, cũng không có nói với bất luận kẻ nào khác.”

Lạc Lạc vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền lập tức giải thích: “Lạc Lạc cậu hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không có nói với bất kỳ ai cả!”

Lạc Lạc lắc đầu với Lăng Vu Đề một cái: “Tiểu Vu, tôi biết không phải cậu. Người nhà tôi không yên lòng để tôi đi du lịch, ngầm phái vampire theo tôi. Vì thế nên, việc giữa tôi cùng Hách Di đã bị người nhà biết rồi!”

Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ là yên tĩnh nghe Lạc Lạc nói hết.

Lạc Lạc nói: “Lúc mới bắt đầu, người nhà đều là nói tôi không nên có quan hệ với con người, bọn họ sẽ không cho phép! Nhưng tôi không đồng ý, tôi cho thấy quyết tâm nhất định phải cùng Hách Di. Hách Di cũng nói, dù cho là chết, anh ấy cũng không lìa xa tôi! Kết quả...”

Sau đó, Lạc Lạc có chút nghẹn ngào. Cô ngước đầu nhìn bầu trời, nước mắt theo khóe mi của cô mà chảy xuống: “Kết quả, anh tôi dưới cơn nóng giận, cắn Hách Di. Hách Di anh ấy liền, chết rồi...”

Trước đã nói, nhân loại bị vampire cắn, hoặc là bị chuyển đổi thành vampire, hoặc là, bị cảm hoá chết đi.

Rất hiển nhiên, nhân loại gọi là Hách Di kia, không thể trở thành vampire.

Lăng Vu Đề đi tới phía trước Lạc Lạc, đưa tay ôm bờ vai của cô, Lạc Lạc gục đầu lên trên bả vai Lăng Vu Đề: “Tôi biết anh trai cũng quan tâm tôi! Nhưng... Tiểu Vu... Lòng tôi đau! Đau quá, đau quá đi mất! Tại sao nó không có như bị ngoại thương mà tự động khép lại được vậy?”

Lăng Vu Đề luôn rất nhiều lời thì giờ khắc này, ngoại trừ trầm mặc thì vẫn là trầm mặc.

Bởi vì cô không biết phải làm sao để an ủi một Lạc Lạc đã trải qua sinh ly tử biệt với người mình yêu!

Chuông điện thoại di động vang lên, Lạc Lạc lui khỏi cái ôm ấp của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề lấy điện thoại ra khỏi túi, người gọi, là tài xế Nguyên thúc: “Nguyên thúc, chú chờ con ở bên ngoài đi, con sẽ nhanh ra thôi!”

Thật ra Nguyên thúc thấy học sinh đã đi hết, Lăng Vu Đề còn chưa hề đi ra, lo lắng cô có việc mới gọi điện thoại.

Nếu Lăng Vu Đề không có chuyện gì, chờ lâu một chút, Nguyên thúc cũng sẽ không chú ý!

Lạc Lạc gạt nước mắt, cười cảm kích với Lăng Vu Đề: “Tiểu Vu, cảm ơn cậu đã giúp tôi! Hiện tại tôi đã ổn rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!”

Lăng Vu Đề gật gù, cùng Lạc đi đến cổng trường.

Bởi vì ở lại trường cả tiếng đồng hồ, vì vậy nên khi Lăng Vu Đề về đến nhà, bữa tối đã sớm làm xong.

Lăng Kiêu Hàn ngồi ở trên bàn nhỏ, thần sắc hắn nhàn nhạt, nhìn Lăng Vu Đề: “Trở về rồi.”

“Ừm, trở về.” Tâm tình Lăng Vu Đề hơi có chút thất lạc nên cũng không có nhận ra được sắc mặt Lăng Kiêu Hàn.

Sau khi cô ngồi vào đối diện Lăng Kiêu Hàn mà không nói một lời dùng bữa tối xong, nói câu ngủ ngon với Lăng Kiêu Hàn, liền đi lên lầu.

Trở về phòng thì Lăng Vu Đề tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo ngủ, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, cô khẽ ngẩng đầu nhìn trời.

Ngày hôm nay Lạc Lạc rất bi thương, trong ký ức, xưa nay chưa từng gặp Lạc Lạc bi thương như thế.

Lăng Vu Đề lo lắng là bởi vì cô đến nên ảnh hưởng tới một số chuyện ở thế giới này.

Cô cẩn thận tìm tòi ký ức, trong đó, sau khi tựu trường thì Lạc cũng không có lập tức đến trường học, mà là một học kỳ đều đã qua một nửa, cô ấy mới về tới trường đi học.

Tính cách nguyên thân là người không tìm đến tôi, tôi cũng sẽ không chủ động đi tìm người..

Nên đoạn thời gian đó, Lạc Lạc không có liên lạc với nguyên thân và ngược lại.

Lăng Vu Đề nghĩ, hẳn là đoạn thời gian đó, Lạc Lạc bởi vì chuyện này nên không có tới trường đi học!

Biết không phải nguyên nhân là do mình rồi, tâm tình Lăng Vu Đề mới nhỉnh hơn được tí tẹo.

Chí ít, không phải bởi vì cô mà khiến cho Lạc Lạc đau khổ như thế!

Có điều, vampire và nhân loại không thể ở cùng nhau!

Có người nói, vampire khi động tình, sẽ muốn hút máu.

Nếu như Lạc Lạc cùng bạn trai kia ở cùng nhau, không nhịn được cắn anh ta.

Kết quả chỉ có con đường chết!

Nếu như là bị chính mình cắn chết, đổi thành người khác cắn chết, trong lòng hẳn là không khổ sở như thế nhỉ?!

“Cốc cốc -- “

Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn cửa phòng một chút: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, người tiến vào là Lăng Kiêu Hàn.

Lăng Kiêu Hàn nhìn Lăng Vu Đề chỉ mặc một cái áo ngủ, đang ôm chân ngồi dưới đất: “Tại sao tâm tình không tốt vậy?”

Hắn đi tới rồi ngồi xuống bên người Lăng Vu Đề, tâm tình vốn bởi vì Lăng Vu Đề trở về muộn một chút mà có chút không vui vẻ thì lập tức đã không thấy tăm hơi, chỉ muốn quan tâm đến tâm tình của cô.

Lăng Vu Đề thở dài một hơi: “Bởi vì Lạc Lạc...”

Lăng Kiêu Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, Lạc Lạc yêu một con người, mà người kia lại bị anh trai Lạc Lạc cắn chết.

Chuyện này, vào ngày hôm nay thì Lăng Kiêu Hàn mới biết.

Mà, Lăng Vu Đề cũng đã biết rồi!

Lăng Kiêu Hàn đưa tay ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực: “Tiểu Vu, con phải biết, vampire cùng nhân loại mà ở cùng nhau. Hoặc là nhân loại được thành công chuyển đổi thành vampire, hoặc là nhân loại bị vampire cắn chết!”

Lăng Vu Đề lộ đầu mình ra khỏi lồng ngực Lăng Kiêu Hàn, cô ngửa đầu nhìn Lăng Kiêu Hàn: “Nhân loại cùng vampire, thật sự không thể ở một chỗ sao?”

“Không thể!”

Lăng Vu Đề không có nói chuyện, chỉ là đưa tay ôm lấy thắt lưng Lăng Kiêu Hàn.

Hi vọng, Lạc Lạc có thể nhanh chóng thoát khỏi!

Trong ký ức, sau khi Lạc Lạc trở về tới trường học, cũng không có biểu hiện thương tâm khổ sở.

Mặc kệ cô ấy có phải đang ngụy trang hay không, Lăng Vu Đề hi vọng Lạc Lạc có thể vực dậy từ đoạn tình cảm này một cách nhanh chóng!

Lăng Kiêu Hàn liền như vậy mà ôm Lăng Vu Đề, vẫn ôm cô.

Aya: yêu chi cho khổ không biết. Mấy người yêu cho lắm vô, tui rớt hết nước mắt vì mấy người. Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.