Công Lược Nam Phụ

Chương 203: Chương 203: Công lược gian thần Tả tướng (14)




Edit: Aya Shinta

Sau đó, độ hảo cảm của Đoan Mộc Thanh Duyệt lại tăng thêm năm điểm.

Hiện tại đã có bốn mươi điểm hảo cảm!

Được rồi, xét về độ hảo cảm, cô sẽ tiếp thu cái tên Đoan Mộc Thanh Duyệt đã lấy cho cô đi!

Khụ... Không chấp nhận cũng không còn cách nào đâu...

Ngay khi Lăng Vu Đề bất đắc dĩ tiếp nhận cái tên mới Đoan Mộc Thanh Nhã này, một âm thanh sắc nhọn vang lên: “Hoàng thượng giá lâm -- “

Sau một khắc, Mông Nguyên ở ngoài xe ngựa xốc màn xe lên: “Chủ nhân.”

Đoan Mộc Thanh Duyệt ừ một tiếng, sau đó nhìn Lăng Vu Đề: “Dìu ta xuống xe.”

“Há, vâng!”

Lăng Vu Đề đáp một tiếng, sau đó vội vã đỡ Đoan Mộc Thanh Duyệt xuống xe.

Họ hơi chậm một chút, những người khác thì đều xuống xe xuống ngựa cả rồi, tất cả đều đang quỳ trên đất.

Lăng Vu Đề cũng đi theo bên cạnh Đoan Mộc Thanh Duyệt rồi quỳ xuống.

Lại là một tiếng: “Hoàng thượng giá lâm -- “

Mọi người đồng thanh hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế -- “

Lăng Vu Đề chỉ hơi cúi đầu, cũng không có phát ra tiếng nào.

Cô cũng không nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Thanh Duyệt, cô nghĩ rằng hắn cũng không có mở miệng hô vạn tuế!

Đối với việc này, Lăng Vu Đề tỏ vẻ hiểu được, Đoan Mộc Thanh Duyệt vốn chẳng có kính ý gì đối với hoàng tộc Đại Diễn.

Xe ngựa của Hoàng Đế dần dần chạy ra khỏi hoàng cung, xe ngựa chế tạo bằng vàng này vô cùng xa hoa.

Còn theo xe ngựa của mấy vị phi tần trong cung ở phía sau, còn cả cung nữ thái giám, cùng với xe ngựa chứa đồ.

Một chuỗi dài, Lăng Vu Đề đếm một hồi, bao quát cả cái xe ngựa của Hoàng Đế kia, có tới hai mươi chiếc xe ngựa cơ đấy!

Chậc chậc, muốn dọn nhà à!?

Chờ đến khi xe của Hoàng Đế đi, mọi người mới đứng lên, lên xe lên ngựa.

Tất cả đi theo phía sau xe Hoàng Đế, xuất phát hướng về hành cung --

Hành cung cùng Kinh thành có chút khoảng cách, cần khoảng nửa ngày đường mới có thể đến Hành cung.

Vì vậy nên mọi người dùng bữa trưa ở ngoài trời.

Tới gần trưa, xe ngựa ngừng lại ở trên một mảnh thảo nguyên mênh mông.

Bởi vì Hoàng Đế tuyên triệu, nên Đoan Mộc Thanh Duyệt do Lăng Vu Đề đỡ xuống xe ngựa.

Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, ánh nắng chiếu vào trên người nên vô cùng ấm áp!

Cô vừa đi về phía xe ngựa của Hoàng Đế, vừa hơi ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời rất xanh, rất ít mây, xanh thăm thẳm, vô cùng đẹp đẽ!

Vì Lăng Vu Đề cười nên cô hơi hí mắt lại.

Cổ đại đấy! Chính là không khí tốt hơn so với hiện đại nhiều lắm!

Không có ô nhiễm, luôn cảm thấy không khí cũng mang theo vị ngọt!

Dường như nhận ra tâm tình của Lăng Vu Đề có biến hóa, Đoan Mộc Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn cô.

Tuy Đoan Mộc Thanh Duyệt gầy, nhưng hắn lại rất cao, gần một mét chín, chênh lệch rất lớn so với Lăng Vu Đề.

Vậy nên dù Lăng Vu Đề có hơi ngửa mặt lên, hắn cũng có thể nhìn thấy ý cười trong ánh mắt cô.

Hắn không nói gì, chỉ là dời tầm mắt đi, không nhìn tới cô nữa.

Bởi vì xe ngựa của bọn họ không cách xe Hoàng Đế bao xa, thế nên họ nhanh chóng tới được vị trí đặt xe của Hoàng Đế.

Lúc này Hoàng Đế đang ngồi ở trên ghế được cung nhân đặt ở sắp xếp ngay trên thảo nguyên, nhìn ngự trù dẫn theo từ trong cung chuẩn bị ngọ thiện.

Y vừa ăn hoa quả đặt ở trên bàn trà, vừa trò chuyện với những vương công đại thần ngồi ở phía dưới.

“Tả tướng đến!”

Tiếng thông báo của thái giám vang lên, tất cả mọi người dừng câu chuyện đang dang dở lại, sau đó nhìn hướng về Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Gió nổi lên, phất qua góc áo choàng của Đoan Mộc Thanh, tóc của hắn trước sau được buộc lỏng lẻo.

Thần sắc hắn nhàn nhạt, dường như quanh người hắn mang theo một luồng tiên khí.

Chỉ là người biết Đoan Mộc Thanh Duyệt đều sẽ không cảm thấy hắn tựa như tiên nhân không dính khói bụi trần gian, mà là ma quỷ chỉ biết ăn tươi nuốt sống!

Thế nên ngoại trừ một ít nữ quyến chưa từng gặp Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ bị dung nhan hắn mê hoặc đến không biết trời trăng mấy đất, sau đó mặt đỏ tới mang tai, e thẹn này nọ.

Những người khác đều tràn ngập kiêng kỵ cùng sợ hãi đối với Đoan Mộc Thanh Duyệt.

“Ha ha -- Đoan Mộc ái khanh tới rồi! Mau mau, ngồi đi!”

Sau khi Đoan Mộc Thanh Duyệt dẫn theo Lăng Vu Đề hành lễ Hoàng Đế sau khi hành lễ, mới ngồi trên vị trí gần Hoàng Đế nhất.

“Ồ ~ nữ tử bên cạnh Đoan Mộc ái khanh là ai? Sao chưa từng gặp?”

Hoàng Đế nhìn Lăng Vu Đề, tò mò hỏi.

Trước khi y đăng cơ thì Đoan Mộc Thanh Duyệt là môn khách của y, thế nên thân tín của Đoan Mộc Thanh Duyệt, Hoàng Đế tự nhận là y đều biết tất cả!

Thế nên khi nhìn thấy Lăng Vu Đề lạ mắt, đương nhiên Hoàng Đế sẽ cảm thấy kỳ quái!

Thậm chí suy đoán, có phải Lăng Vu Đề là nha đầu thị tì của Đoan Mộc Thanh Duyệt hay không.

Hoàng Đế vừa hỏi, mọi người không tự giác mà đưa ánh mắt tới trên người Lăng Vu Đề.

Ngay cả Lăng Mộ Lam ngồi xéo xéo Lăng Vu Đề cũng nhìn sang, lúc này chân mày nàng hơi nhíu lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lăng Vu Đề mang theo khăn che khuất mặt.

Trong ký ức, bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt xưa nay chưa từng xuất hiện nữ tử nào.

Hội săn bắn mùa đông lần này, nàng chưa từng nhìn thấy nữ tử không rõ tướng mạo này!

Tại sao lại xuất hiện biến số như vậy?

Tuy rằng biến không lớn lắm, cũng không có quan hệ gì với nàng, thế nhưng trong lòng Lăng Mộ Lam hơi mơ hồ lo lắng.

Mới bắt đầu thì Lăng Vu Đề đã nhìn thấy Lăng Mộ Lam rồi, toàn bộ quá trình cô đều cụp mắt xuống, không đi nhìn thẳng ai hết.

Thêm vào khăn che mặt cô đeo, Lăng Vu Đề tự tin rằng không ai nhận ra cô được đâu!

Thấy mọi người đều nhìn về Lăng Vu Đề, Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, chỉ là bưng cái chén chứa nước ấm, uống một hớp để nhuận hầu, lúc này mới giương mắt nhìn Hoàng Đế.

“Nàng là Đoan Mộc Thanh Nhã, người của ta.”

Còn việc là người nào của hắn, Đoan Mộc Thanh Duyệt không có giải thích.

Đoan Mộc Thanh Nhã? Dùng họ của Đoan Mộc Thanh Duyệt, Đoan Mộc Thanh Duyệt lại không có nói Lăng Vu Đề là em gái của hắn, hoặc là thân thích.

Chỉ nói là: người của ta?!

Người kia rốt cuộc là ai nhỉ?!

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều đang suy đoán đến cùng thì Lăng Vu Đề là người nào của Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Cũng không có ít người suy đoán như Hoàng Đế rằng Lăng Vu Đề là nha đầu thị tì của Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó lại âm thầm giật mình đối với suy đoán này!

Có thể không kinh hãi sao?!

Rõ ràng, không phải Đoan Mộc Thanh Duyệt là “nam sủng” của Hoàng Đế hay sao?

Nam sủng này, sao còn thích nữ tử?!

Nghĩ như vậy, những người kia lại ngó xem sắc mặt của Hoàng Đế, muốn nhìn ra được chút gì đó từ trên mặt của Hoàng Đế.

Kết quả để bọn họ thất vọng rồi, Hoàng Đế không có chút khó chịu nào, trái lại thoải mái cười to.

“Ha ha ha —— tốt tốt tốt! Đoan Mộc ái khanh cuối cùng cũng coi như đã thông suốt! Trẫm đã nói bao nhiêu lần rằng phải chỉ hôn cho ngươi, ngươi đều từ chối. Lần này, vậy mà tự mình tìm một người?”

Cái gì?!

Mọi người cảm thấy, hình như cái điều bọn họ cho tự cho là đúng, tới bây giờ đều là tưởng bở.

Đúng là Hoàng Đế coi trọng Đoan Mộc Thanh Duyệt, thế mà Đoan Mộc Thanh Duyệt từ đầu đến cuối đều không phải “nam sủng” của Hoàng Đế.

Nói cách khác, bọn họ hiểu lầm Đoan Mộc Thanh Duyệt đến mấy năm!

Thực ra Hoàng Đế đang gián tiếp giải thích rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt là ái khanh của y, không phải nam sủng!

Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, hắn không có thừa nhận mà cũng không có phủ nhận, nên người khác cho rằng hắn đang ngầm thừa nhận đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.