Edit: Aya Shinta
Sau đó, Lăng Vu Đề không có liếc mắt nhìn Tạ Ức Chi một cái, đi quét tước phòng.
Tạ Ức Chi dừng một chút, đột nhiên cảm thấy cô hộ công này quá làm kiêu.
Anh lại không có thật sự làm cô bị thương, hơn nữa, mẹ anh tiêu tiền mời cô ta, cũng không phải là để cô ta bày sắc mặt cho anh xem!
Nghĩ như vậy, Tạ Ức Chi lại cảm thấy chính mình vẫn rất chiếm lý!
Ăn bữa sáng, Tạ Ức Chi liền tiếp tục đi vẽ tranh.
Mà Lăng Vu Đề bưng đồ ăn xong liền rời khỏi, không có trở về.
Trên thực tế, Lăng Vu Đề cũng không có rời đi.
À, phải nói là không có rời khỏi Tạ gia, không có rời lầu ba nơi có phòng Tạ Ức Chi, mà là ngồi ở trước cửa phòng Tạ Ức Chi sinh hờn dỗi đây này.
Tuy biết rằng hành vi Tạ Ức Chi như vậy hẳn là không có nghĩ tới hậu quả, mới có thể xúc động như vậy mà làm.
Nhưng cô rất tức giận, tức là do tâm ý của mình không được người ta hiểu.
Lăng Vu Đề ngồi xếp bằng dưới đất, dựa lưng vào trên tường cạnh cửa phòng mà phát ngốc.
Mà Tạ Ức Chi ở trong phòng cầm bút vẽ quẹt vài đường, có chút bực bội dừng bút.
Nghiêng đầu nhìn nhìn vị trí dưới cửa sổ, nơi mà Lăng Vu Đề kia luôn ngồi, nơi đó không có một bóng người.
Lại quay đầu nhìn nhìn cửa phòng, Lăng Vu Đề, đã rời đi hai giờ.
Ngày thường thời gian cô rời khỏi phòng anh cơ bản sẽ không vượt qua mười lăm phút, mà lần này, thế nhưng hai cái giờ còn chưa có trở về!
Mày Tạ Ức Chi hơi hơi nhăn lại, khi nào, thế nhưng anh lại quen cái hộ công kia tồn tại sao?!
Lăng Vu Đề ngồi ngoài cửa phòng phát ngốc đột nhiên liền cảm ứng được Tạ Ức Chi lại dùng một lần mà cho cô thêm mười lăm điểm hảo cảm! Vốn dĩ đôi mắt đang nhắm nghiền lập tức liền mở, sau đó, Điền Mật trước mắt bị Lăng Vu Đề làm cho hoảng sợ.
Lăng Vu Đề cũng bị Điền Mật dọa hoảng: “Sao người ở chỗ này?”
“Sao cô đột nhiên mở to mắt?”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời sửng sốt.
Khóe miệng Lăng Vu Đề giần giật: “Chính là muốn mở, liền mở đó.”
Cô lại không biết có người trước mặt mình, chẳng lẽ không đột nhiên mở, còn chậm rãi mở sao?
“À, tôi chỉ là đến xem, không nghĩ tới thấy cô ngồi ở chỗ này. Là Ức Chi đuổi cô ra sao? Nó lại phát giận?”
Kỳ thật Điền Mật nghĩ muốn đến gõ cửa phòng Tạ Ức Chi, tuy rằng không biết có dùng được hay không, nhưng bà vẫn muốn nói chuyện cùng Ức Chi, hy vọng anh có thể ra ngoài.
Điền Mật không hy vọng xa vời rằng anh có thể biến trở về dáng vẻ trước kia, chỉ cần anh nguyện ý ra tiếp thu thế giới bên ngoài đều tốt nha!
Hơn nữa, đêm qua Lăng Vu Đề nói với bà rất nhiều, nói về cốt truyện trong tiểu thuyết, cũng nói độ hảo cảm của Tạ Ức Chi với cô có bốn mươi lăm điểm.
Cho nên Điền Mật nghĩ, bà cùng Lăng Vu Đề, có thể thuyết phục Ức Chi xuất hiện đi?
Nghe Điền Mật hỏi, Lăng Vu Đề lắc lắc đầu: “Không phải anh ta đuổi tôi ra đây, là chính tôi không đi vào.”
Ngữ điệu Lăng Vu Đề có chút rầu rĩ, đối mặt với Điền Mật, cô không có bất luận ngụy trang gì, cho nên Điền Mật lập tức liền nhìn ra được Lăng Vu Đề không vui.
“Làm sao vậy?” Không phải bị Ức Chi đuổi ra, nhưng lại không đi vào? Hệ thống mà bà quen biết, trừ bỏ nhiều chuyện lại còn mơ hồ, còn biết sinh khí?!
“Còn không phải là con trai tốt của người! Tôi thấy sáng hôm nay Trâu thẩm chuẩn bị cho tôi bữa sáng kiểu Tây, lần trước không phải nghe người nói trước kia anh ta thích ăn bữa sáng kiểu Tây nhất sao! Sau sự việc ngoài ý muốn kia thì anh ta liền không muốn ăn, tôi liền nghĩ làm anh ta chậm rãi khôi phục tâm thái, tiếp thu chính mình trước kia. Cho nên liền có ý tốt đưa bữa sáng của mình lên cho anh ta. Kết quả......”
Lăng Vu Đề bĩu môi, có chút ủy khuất oán giận.
Điền Mật hơi hơi mở lớn đôi mắt, tò mò nhìn Lăng Vu Đề: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả, con trai người thiếu chút nữa ném dao nĩa trên mặt tôi, huỷ dung tôi! Người lại không phải không biết......” Trong trí nhớ, nguyên thân như thế nào mà rời khỏi Tạ gia.
Lăng Vu Đề nói còn chưa có nói xong, lại dừng lại, cô trừng mắt đi xem cửa phòng.
Nếu không phải cô cùng Điền Mật nói chuyện thì Tạ Ức Chi lại đột nhiên thêm cho cô mười điểm hảo cảm mà nói, Lăng Vu Đề thiếu chút nữa đã quên mất, lúc trước Điền Mật lo lắng một mình Tạ Ức Chi ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cố ý làm cửa phòng không có cách âm, tiếng nói chuyện bên trong cũng như bên ngoài phòng, có thể nghe rõ ràng.
Lăng Vu Đề giơ tay vỗ ngực mình, may mắn may mắn
~May mắn rằng độ hảo cảm của Tạ Ức Chi nhắc nhở mình, cô mới không có ở bên ngoài phòng Tạ Ức Chi nói ra những điều không thể để người khác nghe được.
Chẳng qua, Tạ Ức Chi khi nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Điền Mật lại thêm độ hảo cảm, hẳn là thấy có lỗi với tôi đi!
À ~ nói trở lại, hôm nay một ngày được thêm hai mươi lăm điểm hảo cảm, thật đúng là không tệ đâu!
Hơn nữa cộng với lúc trước, hiện tại chính là có sáu mươi lăm điểm hảo cảm.
Điền Mật không có chờ được Lăng Vu Đề tiếp tục, có chút nghi hoặc hỏi: “Tôi lại không phải không biết cái gì?”
Lăng Vu Đề duỗi tay chỉ chỉ cửa phòng Tạ Ức Chi, lại chỉ chỉ tai mình, ý bảo Điền Mật, Tạ Ức Chi ở trong phòng có thể nghe được các cô nói chuyện.
Cũng không biết có phải trời sinh hay không, các cô rất có ăn ý gật gật đầu với nhau, sau đó dường như đạt thành một nhận thức chung.
Lúc này Lăng Vu Đề mới mở miệng: “Phu nhân ngài lại không phải không biết, những hộ công trước đó như thế nào mà rời khỏi Tạ gia! Phu nhân, con thấy, con nên từ chức đi thôi! Con biết ngài rất tốt với con, con ở Tạ gia, cũng rất vui vẻ, nhưng mà......”
Trong giọng nói cô mang theo chút sợ hãi đối với việc vừa nãy thiếu chút nữa bị Tạ Ức Chi đả thương.
Điền Mật nén cười, sau đó mang theo ngữ khí khẩn cầu mở miệng nói: “Tiểu Vu, ta biết, Ức Chi nó tính tình không tốt, nhưng, con xem chân nó như vậy, thông cảm cho nó được không?”
Trong phòng, Tạ Ức Chi vừa đẩy xe lăn tới cửa phòng nghe thấy Điền Mật nói chuyện, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hộ công này, bị anh dọa rồi sao?
Nhưng, anh không phải cố ý nha!
Nghe thấy Điền Mật khuyên bảo, Tạ Ức Chi lập tức chuyên tâm nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa phòng.
Sau đó, Tạ Ức Chi liền nghe thấy giọng nói có chút oán giận của Lăng Vu Đề vang lên: “Tàn tật thì thế nào?! Trên thế giới này có rất nhiều người tàn tật nha! Bẩm sinh, tai nạn. Có người giàu có, nghèo có, ngay cả quê của con cũng có người tàn tật. Nhưng mà con cũng không có thấy người tàn tật nào suy sút như thiếu gia nha! Mỗi người bọn họ đều tràn ngập hy vọng, không có chân cũng có thể đi làm vận động viên, làm kiện tướng bơi lội, không có tay còn có thể dùng chân để sửa chữa đồng hồ, còn có thể dùng kim thêu hoa... Tuy thiếu gia đã không có chân, nhưng không phải anh ta vẽ tranh rất khá sao! Anh ta hoàn toàn không có kém hơn người có thân thể kiện toàn mà! Nhưng anh ta lại phí hoài cuộc sống của chính mình như vậy! Lúc trước, con còn cảm thấy thiếu gia rất đáng thương, giống một vị vương tử, thế nhưng lại muốn ở trong phòng, phong bế mình lại! Nhưng hiện tại con một chút đều không thể thông cảm anh ta nữa, bởi vì anh ta quá yếu đuối!”
Aya: Ngủ cả ngày, ra được đúng một chương