Công Lược Nam Phụ

Chương 162: Chương 162: Công lược nam thần quốc dân (09)




Edit: Aya Shinta

“Bị người khác nhìn thấy thì không tốt?! Lăng Văn Dục, anh cho rằng tôi sợ bị người khác thấy sao?!”

Trình Cẩm Nhiên nghiêng người về phía trước, tới gần Lăng Văn Dục cười lạnh nói.

Nếu như không phải kiêng kỵ thân phận nhị thiếu Lăng gia của anh ta, Trình Cẩm Nhiên kỳ thực hi vọng toàn thế giới đều biết việc của hai người họ!

Căn bản anh sẽ không để ý người khác thấy anh thế nào!

Người khác thì mắc mớ gì đến anh đây?!

Trên mặt Lăng Văn Dục chợt lóe qua tia mất kiên nhẫn, thế nhưng dù sao hai người cũng bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng lập tức mất hết toàn bộ cảm tình!

Vậy nên ngữ khí cùng vẻ mặt của Lăng Văn Dục cũng không khỏi mềm đi: “A Nhiên, cậu đừng nghịch, chúng ta đã chia tay. Chúng ta, say này đều sống một cuộc sống của người bình thường đi!”

“Cuộc sống của người bình thường?!”

Trình Cẩm Nhiên cười lạnh, sau đó tự giễu lắc đầu một cái: “Lẽ nào chín năm qua, chúng ta không phải đã sông như người bình thường sao?!”

Không đợi Lăng Văn Dục mở miệng, Trình Cẩm Nhiên lui người ra sau, anh nhìn thẳng Lăng Văn Dục: “Hiện tại nói cho tôi, có phải anh yêu thích An Bối Hi!? Tôi chỉ cần một đáp án!”

Nghe thấy câu hỏi của Trình Cẩm Nhiên, Lăng Văn Dục không do dự bao lâu, anh gật đầu: “Phải, tôi thích cô ấy!”

Lăng Văn Dục, làm Trình Cẩm Nhiên thấy thế giới của mình trong một khoảnh khắc liền sụp xuống.

Thế nhưng anh không có biểu hiện kích động, chỉ là gật đầu rồi gian nan nói ra vài chữ: “Được, tôi biết rồi.”

Nói xong, Trình Cẩm Nhiên liền mở cửa xuống xe.

Lăng Văn Dục phát ngốc ở trên xe một lúc, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Mà Trình Cẩm Nhiên lại đứng yên ở tại chỗ thật lâu.

Lăng Vu Đề thấy Trình Cẩm Nhiên đi lâu như vậy mà chưa có trở về, bởi vì biết chắc anh đã đi tìm Lăng Văn Dục nên Lăng Vu Đề có chút bận tâm tới anh.

Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề vẫn quyết định đi tìm Trình Cẩm Nhiên.

Vừa đứng lên thì đã nhìn thấy Trình Cẩm Nhiên trở về.

Lăng Vu Đề tỉ mỉ quan sát anh, sắc mặt Trình Cẩm Nhiên như thường, không nhìn ra anh đang không vui chút nào cả.

Điều này làm cho Lăng Vu Đề không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là ảnh đế!

Kỹ năng diễn xuất thế này, cô cũng phải mặc cảm không bằng!

Người ta không có biểu hiện khổ sở thì tất nhiên Lăng Vu Đề cũng không cần đi an ủi người ta!

Nhún nhún vai, tự mình đi ăn cơm trưa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, chuyên gia trang điểm bổ trang cho Lăng Vu Đề cùng An Bối Hi rồi chuẩn bị quay.

Lăng Vu Đề ngồi ở trên một chiếc xe thể thao màu đỏ, mà An Bối Hi đi trên lối đi bộ, người đi lại chung quanh là diễn viên quần chúng.

Chờ đạo diễn gọi “Action” một tiếng, tất cả các máy quay nhắm ngay xe Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề đầy nước mắt, viền mắt hồng hồng.

“Giản Giai Nhân! Giản Giai Nhân! Tại sao, tại sao mày lại xuất hiện, tại sao mày muốn A Viêm đi! Tao hận mày! Tao hận mày -- “

Cô lái xe như bão táp, vừa vặn vào lúc này thì cô nhìn thấy Giản Giai Nhân đang chuẩn bị qua đường.

Ánh mắt Diêm Hân Vũ hung ác, cô nhìn Giản Giai Nhân với đôi mắt tràn ngập sự thù hận: “Giản Giai Nhân, nếu như mày rời khỏi thế giới này, A Viêm sẽ trở lại bên cạnh tao đúng không?! Đúng không?!”

Cô gần như điên cuồng mà lầm bầm lầu bầu, sau đó cong môi, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, đột nhiên cô nhấn cần ga đến mức cao nhất.

Xe trực tiếp vút lên, cô đâm ngay khiến Giản Giai Nhân tránh né không kịp, va ngã xuống đất.

Vào lúc này, những người kia đều kêu lên sợ hãi.

Trong đám người, có gọi 110, gọi 120.

Diêm Hân Vũ nhìn Giản Giai Nhân ngã vào trong vũng máu, lộ ra một ý cười vui vẻ rồi lập tức lái xe rời đi.

Phân cảnh này cũng không phải quá khó, chủ yếu là khó ở ánh mắt và vẻ mặt của Diêm Hân Vũ.

Đạo diễn vốn dự tính quay cả một buổi chiều, kết quả chỉ bỏ ra một lần liền qua.

Phân cảnh cuối của Lăng Vu Đề là bởi vì Diêm Hân Vũ đâm Giản Giai Nhân trọng thương, suýt chút nữa liền thành người thực vật.

Dưới cơn nóng giận thì Tư Đồ Viêm vận dụng sức mạnh gia tộc, yêu cầu tòa án trừng phạt Diêm Hân Vũ.

Mà người nhà Diêm Hân Vũ không nỡ lòng bỏ con gái của chính mình đi vào cảnh tù tội, liền cầu xin Tư Đồ Viêm.

Cuối cùng Tư Đồ Viêm nể mặt hai nhà cũng là thế gia có quan hệ với nhau, liền đưa ra đề nghị để Diêm Hân Vũ di dân, đồng thời vĩnh viễn không thể trở về nước.

Người nhà Diêm Hân Vũ đáp ứng, nhưng Diêm Hân Vũ không đáp ứng!

Cô cho rằng tất cả những thứ này đều là chủ ý của Giản Giai Nhân nên tự chạy đến bệnh viện tìm Giản Giai Nhân, nhưng cũng đụng phải Tư Đồ Viêm hết sức bảo bọc Giản Giai Nhân.

Tư Đồ lại hung ác với Diêm Hân Vũ, Diêm Hân Vũ bị kích thích mạnh thì chạy đến tầng cao nhất của bệnh viện.

Sau khi Giản Giai Nhân cùng Tư Đồ Viêm chạy tới, Diêm Hân Vũ ở ngay trước mặt hai người, nhảy xuống.

Phân đoạn này đối với Lăng Vu Đề mà nói, vẫn không có gì khó.

Thế nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy đối với Trình Cẩm Nhiên thì có chút khó khăn.

Dù sao nữ chủ là tình địch của anh.

Không phải nói tình địch gặp mặt liền đỏ mắt sao!

Vậy làm sao Trình Cẩm Nhiên biểu hiện ôn nhu thâm tình đối với An Bối Hi đây!?

Kết quả Lăng Vu Đề đã đoán sai, Trình Cẩm Nhiên đã đóng phim thì hoàn toàn không bị tình cảm cá nhân khống chế.

Bởi vì trước đó Diêm Hân Vũ làm ầm một trận với người nhà vì không muốn di dân, sau đó từ trong nhà chạy đến cái phân đoạn ký thể đã đóng.

Nên Lăng Vu Đề sẽ quay cảnh Diêm Hân Vũ tức giận chạy tới bệnh viện.

“Tư Đồ Viêm! Tại sao?! Tại sao anh muốn đuổi em xuất ngoại!?” Diêm Hân Vũ nghi hoặc, lúc này trên mặt cô vẫn không lui được cơn tức giận.

Giản Giai Nhân bị cô đụng đã được gần một tháng, cũng sắp được ra viện.

Ngay cả ba mẹ cũng đã giải quyết ổn thỏa bên phía cục cảnh sát, nhưng người đã từng là vị hôn phu của cô lại không chịu buông tha cho cô!

Vẫn muốn cô rời khỏi đây như một kẻ đáng thương, bị đuổi ra nước ngoài!

Tư Đồ Viêm thay đổi bộ mặt ôn nhu thâm tình với Giản Giai Nhân thành lạnh lùng, anh nhìn Lăng Vu Đề: “Tại sao? Chính cô không rõ ràng sao!? Cô đâm Giai Nhân thành như vậy, chỉ để cô xuất ngoại đã là tiện nghi cho cô!”

Giản Giai Nhân bên cạnh đầu tiên còn không rõ nhìn hai người, sau đó mới hiểu được.

Giản Giai Nhân kéo kéo ông tay áo Tư Đồ Viêm: “A Viêm, quên đi, hiện tại em đã ổn, hết thảy đều là quá khứ.”

Tư Đồ Viêm ôn nhu vuốt ve mặt Giản Giai Nhân: “Giai Nhân, em quá thiện lương cho nên mới bị bắt nạt, yên tâm, sau này anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt em!”

Diêm Hân Vũ ở một bên không chịu được việc Tư Đồ Viêm đối xử thâm tình với Giản Giai Nhân, lúc này cô đã lệ rơi đầy mặt.

Cô vẫn đổ tất cả sai lầm lên người Giản Giai Nhân, cô cho rằng, nếu như Giản Giai Nhân không xuất hiện, coi như Tư Đồ Viêm không thích cô thì sau đó hai người họ cũng sẽ kết hôn!

Nhưng Giản Giai Nhân lại xáo trộn tất cả mọi thứ lên!

Cô hối hận tại sao mình không có đâm tàn nhẫn thêm một chút, tại sao không có một lần đâm chết Giản Giai Nhân luôn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.