Công Lược Nam Phụ

Chương 186: Chương 186: Công lược nam thần quốc dân (33)




Edit: Aya Shinta

Tài xế trực tiếp lái xe tới sân bay, khi Lăng Vu Đề vừa đến thì đã nhìn thấy Lăng Văn Hạ tự mình đưa hộ chiếu đến cho cô.

“Em gái, anh cả cùng đi với em đi!” Lăng Văn Hạ nắm lấy cánh tay Lăng Vu Đề rồi nói.

Lăng Vu Đề cười lắc đầu: “Anh cả, anh đi với em thì sẽ gây trở ngại cho em, anh chuẩn bị thật cẩn thận về hôn lễ là được. Còn chỗ Cẩm Nhiên, chỉ cần có giải trí Tinh Quang đứng ra, anh ấy sẽ không có gì đáng lo nữa! Anh cả, anh biết em quan tâm đến Cẩm nhiên bao nhiêu mà, thế nên, làm ơn hãy cố gắng bảo vệ anh ấy!”

Nhìn em gái khẩn cầu như vậy, Lăng Văn Hạ đã tàn nhẫn qua một lần thì thực sự không có cách nào nhẫn tâm thêm nữa.

Anh đưa một cây súng lục màu bạc cho Lăng Vu Đề: “Bên trong có mười hai viên đạn, trước đây em cũng học xạ kích cùng đối kháng tự do rồi, chú ý an toàn!”

Cô mỉm cười tiếp nhận súng lục của Lăng Văn Hạ: “Yên tâm đi anh cả à! Em gái của anh, tuyệt đối không có đơn giản như anh tưởng tượng đâu!”

Nói xong, Lăng Vu Đề liền cầm hộ chiếu lên máy bay tư nhân của Lăng gia.

-- Mười hai tiếng sau --

Sân bay quốc tế nước Y.

Lăng Vu Đề xuống máy bay thì liền ngồi lên xe Lăng Văn Hạ đã sắp xếp, thẳng tiến đến phủ công tước Allah.

Bởi vì Lăng Văn Hạ thăm dò được, ngày hôm nay công tước Allah sắp sửa tham gia một tiệc rượu, mà thời gian chính là bốn giờ chiều.

Lăng Vu Đề vẫn chờ ở bên ngoài phủ công tước, chờ xe của công tước Allah đi ra.

Tầm ba giờ rưỡi, một chiếc siêu xe dần dần chạy ra từ phủ công tước.

Lăng Vu Đề đẩy cửa xe đi ra ngoài, ngăn lại chiếc xe kia.

“Két -- “

Chiếc siêu xe thắng gấp, ngừng lại, chỉ cách người Lăng Vu Đề chừng mười centimet.

Tài xế bày ra sắc mặt vô cùng khó coi, rời khỏi ghế lái rồi đi tới: “Cô là người nào?! Lại dám cản công tước Allah xuất hành!”

Lăng Vu Đề hoàn toàn không có bị việc suýt chút nữa đã bị xe đụng phải dọa sợ, cô mỉm cười rồi dùng tiếng Y quốc trả lời rất lưu loát: “Công tước Allah ở trên xe? Vậy thì thật là tốt, tôi muốn tìm công tước Allah!”

Nói xong, cô đã trực tiếp nhấc chân đi đến cửa xe.

“Này -- “

Tài xế muốn đi cản Lăng Vu Đề nhưng lại không kịp.

Lăng Vu Đề đã mở cửa xe đi vào.

Công tước Allah - Jonathan Luther bị Lăng Vu Đề đột nhiên tiến vào làm sợ hết hồn: “Cô là ai?!”

Lăng Vu Đề tự mình ngồi ở đối diện Jonathan Luther, cô đánh giá người anh trai khác mẹ của Trình Cẩm Nhiên trước mặt này.

Jonathan Luther chừng bốn mươi tuổi, tuy khuôn mặt vẫn tính là anh tuấn, thế nhưng vóc người lại hơi biến dạng.

Cô âm thầm bĩu môi, tên công tước Allah này chẳng có chút khí thế công tước nào cả!

Cô gật đầu rồi cười hữu hảo với Jonathan Luther: “Chào ngài, công tước Allah! Nghe tiếng tăm của công tước Allah đã lâu, cho nên muốn gặp công tước Allah!”

Jonathan Luther bị Lăng Vu Đề lừa gạt đến sững sờ, tuy gã cảm thấy bề ngoài của Lăng Vu Đề hơi quen mắt.

Thế nhưng gã còn không kịp nghĩ về việc mình có quen biết với mỹ nhân phương Đông này không, thì đã bị Lăng Vu Đề mê hoặc tinh thần!

“Thật sao?”

Jonathan Luther ngồi thẳng người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự luyến.

Lăng Vu Đề gật đầu: “Phải! Hôm nay gặp mặt, quả nhiên, danh bất hư truyền!”

“Ha ha ha -- thế nên, em là người hâm mộ bản công tước?” Jonathan Luther cười hỏi.

Lăng Vu Đề lại gật đầu, cô ghé sát vào mặt của Jonathan Luther: “Công tước, em vô cùng ngưỡng mộ ngài đó! Không biết công tước có thể để em ở lại bên cạnh ngài hay không?”

Lăng Vu Đề biết, Jonathan Luther giống như cha gã, đều có tiếng háo sắc.

Thế nên khi Jonathan Luther đối mặt với Lăng Vu Đề mỹ lệ rung động lòng người như thế, thì gã không có cách nào để chống cự được.

Ngay sau đó thì Jonathan Luther đưa tay ôm vai Lăng Vu Đề, dặn dò tài xế quay đầu về phủ công tước, không đi dự tiệc.

Jonathan Luther trở về phủ công tước, Lăng Vu Đề thuận theo tựa sát vào gã, theo gã vào phòng...

-- Sau nửa giờ --

Cửa phòng được mở ra, Jonathan Luther ra khỏi phòng, Lăng Vu Đề hơi cụp mắt xuống, dịu ngoan đứng sau người gã.

“Người đâu!” Jonathan Luther hô.

“Công tước có gì phân phó?” Một người hầu đi tới bên người Jonathan Luther.

Jonathan Luther nhìn người hầu một chút: “Lập tức tổ chức một cuộc họp báo, ta phải làm sáng tỏ cho em trai ta...”

“Công tước?!” Tên người hầu kia kinh ngạc giương mắt nhìn Jonathan Luther.

Nhưng hắn biết được rằng tin tức kia, chính là do Jonathan Luther yêu cầu phân tán đến Z quốc mà!

Hiện tại sao lại muốn làm sáng tỏ?!

Thấy người hầu kia không phản ứng, Jonathan Luther trên mặt có chút không vui, gã trừng người hầu: “Cho cậu hai mươi phút! Nhanh đi!”

“Vâng, công tước!”

----

“Hôm nay để các vị phóng viên đến đây, chủ yếu là làm sáng tỏ một chuyện! Nam minh tinh vô cùng được hoan ngênh tại Z quốc: Trình Cẩm Nhiên. Đúng là em trai khác mẹ của ta! Tuy ta với em trai ở chung không được bao lâu, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không thân mật. Thế nhưng cũng không biết là ai đang phân tán tin giả, rằng em trai ta là đồng tính luyến ái! Những cái được gọi là ảnh thân mật, ta đã nhờ người ta giám định, đây là những bức ảnh ghép. Ngày hôm nay, chủ yếu là muốn cho mọi người không nên tin vào những tin đồn vớ vẩn kia! Cảm ơn!”

Jonathan Luther mỉm cười nói xong một lời, sau đó lại đáp lại một chút vấn đề đến từ phóng viên Z quốc, sau đó mới kết thúc buổi họp báo này.

Trở về thư phòng, gã liền nhìn thấy Lăng Vu Đề đang đứng trong bóng tối, gương mặt của gã vốn đang mỉm cười mặt lập tức xụ xuống, ánh mắt tan rã, không có tiêu cự.

Lăng Vu Đề đi tới bên người Jonathan Luther, nhìn thẳng vào con mắt của gã: “Ông phải nhớ kỹ, người tung tin Trình Cẩm Nhiên là con riêng, là đồng tính luyến ái không phải ông! Mở họp báo làm sáng tỏ là chính ông muốn mở, trước nay tôi chưa từng tới đây!”

“Vâng, tôi nhớ kỹ.”

“Được, bây giờ ông trở lại trên ghế, nhắm mắt lại ngủ một giấc, sau khi ông tỉnh lại thì phải nhớ rõ những lời tôi nói.”

Jonathan Luther theo lời cô mà đi tới trên ghế, sau đó dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này Lăng Vu Đề mới mềm nhũn cả người, nếu như không phải tay cô đang vịn bàn sách thì cô cũng muốn ngã trên mặt đất.

Hít sâu một hơi, Lăng Vu Đề trực tiếp mở cửa rời khỏi thư phòng.

Sắc mặt cô tái nhợt, người gác cổng của phủ công tước Allah cho rằng cô bởi vì “hầu hạ” công tước Allah mới suy yếu như vậy.

Thấy cô muốn rời khỏi thì những người hầu kia cũng không có ngăn.

Đến khi Lăng Vu Đề trở lại trong xe, cô nói một tiếng đi sân bay thì liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tài xế có chút bận tâm nhìn Lăng Vu Đề đã ngã vào ghế sau, thoạt nhìn thì cô không ổn chút nào cả.

Tài xế do dự phải đi sân bay hay đưa Lăng Vu Đề đi bệnh viện trước, nghĩ đến một hồi lâu, tài xế mới quyết định trước tiên đi sân bay, dù sao, tiểu thư nói đi sân bay rồi không phải sao?!

Aya: Giờ mới ra chương mới đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.