Công Lược Nam Phụ

Chương 486: Chương 486: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (05)




Edit: Aya Shinta

Beta: Táo

Là... vì y sao?

Ký ức hơi mơ hồ, hai mươi năm trước, y được mẫu thân trúng kịch độc đưa về U Linh các. Y được cứu nhưng mẫu thân tạ thế.

Y biết tại sao mẫu thân và mình lại trúng độc, bởi vì họ đều ăn bánh trôi phụ thân tự mình làm!

Trước năm tuổi, y xem phụ thân là đại anh hùng trong thế giới của mình!

Dù phụ thân không thường đến thăm y và mẫu thân... Thế nhưng mỗi lần mẫu thân nhắc tới phụ thân, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Y cho rằng cả nhà sẽ luôn hạnh phúc, nhưng không ngờ một chén chè của phụ thân đã đánh vỡ tất cả!

Dẫu cho thời gian trôi qua hai mươi năm, y vẫn nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày đó.

Phụ thân tự mình làm một chén chè trôi cho mẫu thân, lúc đó y thèm nên muốn ăn. Nhưng phụ thân ngăn cản, nói thứ trong bánh trôi chỉ có người lớn mới ăn được.

Y thực sự muốn nếm thử xem bánh trôi phụ thân tự mình làm có mùi vị như thế nào nên thừa dịp phụ thân xoay người, lén lút bảo mẫu thân cho y ăn cái bánh trôi!

Bánh trôi rất ngọt, rất thơm...

Phụ thân tự mình nhìn mẫu thân ăn hết chén bánh trôi kia, sau đó mới thoả mãn rời đi.

Thế rồi... Y cùng mẫu thân bắt đầu đau bụng, rất đau!

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, không dám tin tưởng của mẫu thân, Nam Cung Tử Hiên không hiểu làm sao, y chỉ biết bụng mình đau quá!

Sau đó mẫu thân đưa theo y tới một nơi, ở đó có người cứu y. Nhưng mẫu thân...

Nam Cung Tử Hiên không còn gặp cha, y biết trong bánh trôi có độc, nhưng không biết vì sao phụ thân lại muốn hạ độc trong bánh trôi.

Đến khi y lớn hơn, trở thành sát thủ U Linh các, bắt đầu đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì trong một lần nào đó, y vô tình nghe được tên phụ thân, sau đó mới bắt đầu tra xét về cha mình.

Khi đó y mới biết hóa ra để cưới được con gái chưởng môn kiếm phái Tinh La nên muốn diệt trừ mình cùng mẫu thân!

Sau đó, Nam Cung Tử Hiên không chỉ một lần muốn diệt kiếm phái Tinh La, nhưng lấy năng lực của y thì tuyệt đối không thể! Bởi vậy y một mực chờ đợi, chờ thời cơ, chờ y có đủ năng lực!

Mười năm trước, Các chủ tiền nhiệm U Linh các chọn người thừa kế, y liều mạng thể hiện nhằm Các chủ chọn mình. Nhưng cuối cùng Các chủ lại chọn Lăng Vu Đề!

Trong lòng không oán Lăng Vu Đề là giả! Nếu không có Lăng Vu Đề thì sát thủ đệ nhất chính là mình, như vậy người thừa kế U Linh các chắc chắn chính là y!

Cũng may y biết Lăng Vu Đề thích mình nên dù Lăng Vu Đề là Các chủ, y vẫn có rất nhiều quyền hạn. Chỉ tiếc, y vẫn không thể có cơ hội diệt kiếm phái Tinh La.

Nghe Lăng Vu Đề tự mình nói muốn tiêu diệt kiếm phái Tinh La, sao Nam Cung Tử Hiên có thể không biết đó là vì y!

Hóa ra... Nàng ấy vẫn luôn biết!

Trong xe ngựa, Lăng Vu Đề cảm ứng độ hảo cảm lên đến bảy mươi điểm, cô giật khóe miệng, không để ý đến Liệt Viêm đang kinh ngạc --

Lúc đến trung tâm thành Sùng Dương, sắc trời đã dần tối.

Giờ còn hơi sớm, hoa đăng chưa được trưng bày toàn bộ, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều.

Liệt Viêm nói chuyện giữ lời, vừa đến trung tâm thành Sùng Dương, nói là đi tìm tiểu quan rồi trốn mất.

Lăng Vu Đề chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tử Hiên.

Ngày hôm nay Nam Cung Tử Hiên thay đổi hắc y, mặc cẩm bào lam nhạt, khóe miệng vương nét cười khiến y thoạt trông rất... đẹp!

Được rồi, Lăng Vu Đề thật sự không biết hình dung dáng vẻ của Nam Cung Tử Hiên thế nào, bởi vì y thật sự quá đẹp!

So với Nam Cung Vũ Mặc chỉ gặp được có một lần, Nam Cung Tử Hiên không kém chút nào, chỉ là hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau mà thôi.

“Thời gian còn sớm, chúng ta tới trà lâu ăn bánh ngọt trước đi?” Nam Cung Tử Hiên nhìn Lăng Vu Đề đứng bên cạnh xe ngựa.

Không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà y có thể nhìn thấy sự quẫn bách trong mắt Lăng Vu Đề, giống như đơn độc ở cùng y thì nàng sẽ xấu hổ!

Nghe thấy hai chữ bánh ngọt, đôi mắt Lăng Vu Đề sáng lên.

Được rồi ~ dù đã đi qua bao nhiêu thế giới, ăn uống vẫn là việc Lăng Vu Đề yêu nhất!

Cô gật gù, đồng ý với đề nghị của Nam Cung Tử Hiên: “Được.”

“Ừm, ta biết bánh ngọt của một nhà có mùi vị rất ngon, đi theo ta!” Lúc nói chuyện, Nam Cung Tử Hiên dắt tay Lăng Vu Đề mà đi --

Nam thanh nữ tú, tuy người trên đường không nhiều thế nhưng tuyệt đối không ít! Hai người đi ở trên đường, tỉ lệ quay đầu lại thực sự quá cao!

Nam Cung Tử Hiên quanh năm ẩn trong bóng tối nên không thích ứng với những ánh mắt kia, còn Lăng Vu Đề đã quen, trực tiếp lơ đi.

Sự chú ý của cô vẫn luôn đặt lên bàn tay của Nam Cung Tử Hiên đang nắm lấy tay mình.

Không thể phủ nhận, có lẽ hành vi của Nam Cung Tử Hiên chỉ là miễn cưỡng mà thôi, thế nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy... đây cũng là tiến bộ không phải hay sao?

Nhọc nhằn lắm mới đến được trà lâu Nam Cung Tử Hiên nhắc tới, sau khi yêu cầu một phòng riêng lầu trên, hai người ở trong phòng thưởng thức trà, ăn bánh ngọt.

Lăng Vu Đề không nói gì, còn Nam Cung Tử Hiên nói chuyện với Lăng Vu Đề.

“Ta nghe thấy lời cô và Liệt Viêm nói.” Nam Cung Tử Hiên nhìn Lăng Vu Đề luôn im miệng nãy giờ.

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, cũng may trước đó cô cũng từng xuyên vào nguyên thân kiệm lời ít nói, lần này nhập vai thì không có khó chịu như lúc trước.

“Tại sao? Là bởi vì ta sao?” Nam Cung Tử Hiên đặt chén trà xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lăng Vu Đề.

“Phải.” Lăng Vu Đề không có phủ nhận, cô vốn là vì Nam Cung Tử Hiên nên mới phải diệt kiếm phái Tinh La.

Căn nguyên không phải là bởi Nam Cung Tử Hiên muốn báo thù nên nổi dã tâm hay sao!

Hiện tại Lăng Vu Đề giúp Nam Cung Tử Hiên báo thù, nếu như vậy...

Có lẽ Nam Cung Tử Hiên sẽ không có dã tâm chấp nhất đối với việc nhất thống võ lâm, đối với chìa khóa Ngũ Tinh, đối với cái gọi là bí tịch võ công tuyệt thế!

Lăng Vu Đề cho rằng như vậy, cũng hi vọng như vậy!

Lăng Vu Đề trực tiếp thừa nhận, Nam Cung Tử Hiên vẫn hơi ngẩn người ra: “Tại sao?”

Mặc dù biết Lăng Vu Đề sẽ làm như vậy hoàn toàn là bởi vì thích y, thế nhưng y vẫn muốn hỏi câu tại sao.

Tại sao... lại thích kẻ như y?

Lăng Vu Đề cụp mắt xuống không nói gì, bánh ngọt trên bàn toả ra hương vị ngọt lành.

Sau một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới mở miệng: “Huynh nói, muốn báo thù.”

Mười hai năm trước, Nam Cung Tử Hiên từng chỉ vào phương hướng kiếm phái Tinh La kiên định nói rằng: “Một ngày nào đó, ta sẽ cường đại đến mức khiến cho cả giang hồ nằm rạp ở dưới chân của ta, cường đại đến mức diệt toàn bộ kiếm phái Tinh La, báo thù cho mẫu thân ta!”

Trong ký ức, nguyên thân luôn nhớ rõ Nam Cung Tử Hiên đã từng nói câu này.

Chỉ là bởi Nam Cung Tử Hiên nói y phải cường đại... nên nguyên thân cho rằng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.