Công Lược Nam Phụ

Chương 491: Chương 491: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (10)




Edit: Aya Shinta

Beta: Táo

Mà trong nỗi hận của Nam Cung Tử Hiên còn xen lẫn bi thương khiến người ta đau lòng.

Nam Cung Diệp cũng kinh ngạc bởi ánh mắt thù hận của Nam Cung Tử Hiên. Lão nỗ lực nhớ lại xem mấy năm nay một vài chuyện mình làm có phải chưa nhổ cỏ tận gốc hay không.

Nhưng vào lúc này lão nào nghĩ được nhiều như vậy!

“Vị này...” Nam Cung Diệp ôm ngực đứng lên, bây giờ lão chỉ muốn bảo vệ tính mạng mình!

“Ha ha ha ~ xem ra ông không quen biết ta!” Nam Cung Tử Hiên nhếch môi cười to, cái đầu người trong tay lắc lư theo động tác của y.

Nam Cung Diệp nhìn kỹ mặt Nam Cung Tử Hiên... khuôn mặt này đúng là hơi quen mắt, chỉ là lão không nhớ nổi đã gặp khi nào...

Nam Cung Tử Hiên cười lạnh một tiếng: “Nếu ông không nhớ ra, như vậy ta giúp ông nhớ lại!”

“Hai mươi năm trước, số mười chín Đào Viên Lộ, ngày đó thời tiết tốt vô cùng, hoa Tử Kinh trong sân nở rộ! Bánh trôi rất ngọt -- “

Chỉ cần một câu đơn giản mà không hề có logic đã có thể khơi gợi lại ký ức phủ bụi vào hai mươi năm trước của Nam Cung Diệp.

Lão không dám tin tưởng nhìn Nam Cung Tử Hiên: “Ngươi -- ngươi không chết?!”

Lúc trước, rõ ràng lão đã phái người giết Nam Cung Tử Hiên!

“Hừ ~ ta biết ông cùng nữ nhân này đều rất muốn ta chết! Nhưng làm sao bây giờ? Ta cao số, không chết được!”

Nam Cung Tử Hiên nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Y rũ mắt nhìn cái đầu trong tay mình, đôi mắt trên cái đầu vẫn còn mở. Không khó để nhìn ra được rằng trước khi chết, bà ta đã hoảng sợ đến tột độ!

Y lay nhẹ đầu người: “Năm đó ông cùng nữ nhân này mua sát thủ để giết ta. Đáng tiếc... các người tìm nhầm chỗ. U Linh các... À ~ chắc ông không biết đi! Mẹ ta là Tả hộ pháp của U Linh các!”

Nam Cung Diệp kinh ngạc lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.

Hiện giờ hồi tưởng lại, lão mới nhớ bên tai của mẫu thân Nam Cung Tử Hiên cũng có một dấu màu đen!

Chỉ là vào lúc ấy lão cũng không biết dấu vết đó đại diện cho U Linh các.

Lão biết chắc rằng Nam Cung Tử Hiên hận mình đến tận xương tủy, lúc này toàn bộ kiếm phái Tinh La yên tĩnh. Sẽ không có ai đến cứu lão!

Lão sợ chết! Lão không muốn chết: “Tử Hiên... Tử Hiên, ta là phụ thân con, con không thể giết ta! Con không thể giết cha!”

Lúc này Nam Cung Diệp nào còn có chút uy nghiêm của chưởng môn một phái, tóc tai ngổn ngang quần áo xốc xếch, khóe miệng còn có vết máu, đáy mắt đầy hoảng sợ.

Thực sự là... chật vật đến cực điểm!

Nghe vậy, Nam Cung Tử Hiên giương khóe miệng lên: “Vậy mà ông vẫn có thể nhớ tới tên của ta ~ thực sự... khiến ta vui mừng!”

“Yên tâm, ta không giết ông! Ta sẽ không ngu ngốc tự tay giết chết ông!”

Nói xong, Nam Cung Tử Hiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề hiểu ý, ấn chủy thủ một cái, chủy thủ dài ra, ngắn hơn kiếm một chút.

Cô không nói lời nào, bay thẳng đến chỗ Nam Cung Diệp... Nam Cung Diệp nhặt bảo kiếm dưới đất lên đỡ đòn.

Tiếng binh khí va chạm, hai bóng người một đen một lam xám dây dưa không ngớt.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã qua lại mấy chục chiêu, từ trong sân lại đánh trở về trong thư phòng.

Lăng Vu Đề bức Nam Cung Diệp đến góc tường, trông mắt lão nhìn sang bình hoa trên giá ở bên cạnh, sau đó đưa tay muốn chạm vào bình hoa.

Lăng Vu Đề dùng một tay đánh tay Nam Cung Diệp, tay khác nhắm thẳng đến trái tim lão --

“Phập --” Chủy thủ cắm ba phần năm vào trái tim.

Nam Cung Diệp trợn mắt lên, há miệng, máu trào ra khỏi miệng như suối. Lão ho khan vài tiếng, còn chưa kịp nói gì đã tắt thở.

Lăng Vu Đề rút chủy thủ ra rồi thu về. Sau đó cô lui một bước, hơi thở gấp, cúi đầu nhìn thì thể của Nam Cung Diệp.

Nam Cung Tử Hiên luôn quan sát kỹ cuộc giao tranh giữa Lăng Vu Đề và Nam Cung Diệp, khi thấy lão chết không nhắm mắt...

Một hơi luôn anh ách ở trong lòng hai mươi năm qua dường như đã tiêu tan trong giây khắc đó.

Cúi xuống nhìn đầu người trong tay, y hận người phụ nữ này không phải là vì Nam Cung Diệp nhẫn tâm hạ độc chết mẹ y để cưới bà ta mà là vì... từ mới đầu bà ta đã biết đến sự tồn tại của mẹ y!

Nam Cung Diệp hạ độc chết mẹ y chính là chủ ý của bà ta! Chân tướng này cũng là y tra được vào mười năm trước.

Nếu không phải là bởi hầu như bà ta không rời khỏi kiếm phái Tinh La, y lại không xông vào được thì y đã chém bà ta thành trăm mảnh từ lâu rồi!

Nam Cung Tử Hiên nhấc chân đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề, ném cái đầu vào trên người Nam Cung Diệp.

Y cụp mắt xuống, không nói gì.

Lăng Vu Đề cũng không nói gì, một hồi lâu sau, bởi vì dây dưa với Nam Cung Diệp lâu như vậy, lại chịu một chưởng...

“Phụt...” Khí huyết dâng lên, không nhịn được, Lăng Vu Đề phun một ngụm máu. Chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Nam Cung Tử Hiên vội vã đỡ Lăng Vu Đề, trong mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng: “Các chủ, cô không sao chứ?!”

Lăng Vu Đề khụ một tiếng, lắc đầu với Nam Cung Tử Hiên: “Không sao.”

Ngoài miệng nói không sao nhưng giọng cô rất yếu ớt.

Nghĩ rằng Lăng Vu Đề là vì giúp mình báo thù nên mới bị thương, trong lòng Nam Cung Tử Hiên vừa cảm kích vừa áy náy.

Đem Lăng Vu Đề đại ôm ngang lên, đi tới ngoài thư phòng diện thổi cái huýt sáo, sau đó mới mang theo Lăng Vu Đề bay lên nóc nhà, trực tiếp rời đi kiếm phái Tinh La.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các sát thủ nhận được tín hiệu của Nam Cung Tử Hiên, tất cả trực tiếp trở về U Linh các --

Ngày hôm sau, không có bất ngờ gì cả, tin kiếm phái Tinh La bị diệt môn khiến cho cả giang hồ phải khiếp sợ!

Danh sách tội trạng được phát đến mỗi một môn phái cũng khiến những môn phái được gọi là chính phái nhưng sau lưng gây ra không ít chuyện xấu phải e dè, sợ lúc nào đấy U Linh các sẽ đặt mắt tới trên người bọn họ!

Những chính phái thật sự khi nhìn thấy tội danh, ngay lập tức phái người thăm dò thực hư! Tra ra được thật sự có việc này rồi thì đều căm hận hô Nam Cung Diệp đáng đời!

Bất kể nói thế nào thì U Linh các vốn đã khiến người trên giang hồ kiêng kỵ. Thế rồi qua lần này, trong một đêm khiến kiếm phái Tinh La đứng đầu ba môn phái lớn sụp đổ, lại khiến người ta càng thêm kiêng kỵ!

Nhận tin cha mẹ bị giết, Nam Cung Vũ Mặc cố gắng chạy về thành Sùng Dương càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng thứ chờ đợi hắn lại là 308 thi thể của kiếm phái Tinh La --

Nam Cung Vũ Mặc mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường cha mẹ mình, vẻ mặt không buồn không vui.

Sắc mặt hắn trắng bệch tiều tụy, hắn cứ thế mà quỳ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

“Thiếu chủ, ngài không ăn uống ba ngày rồi, ăn một chút gì đi!” Tùy tùng bên cạnh cẩn thận quỳ gối ở một bên Nam Cung Vũ Mặc nói.

Hàng mi của Nam Cung Vũ Mặc hơi run lên, lúc này khuôn mặt tuấn lãng mới như khôi phục sức sống. Sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Nghe nói... U Linh các có phát danh sách tội trạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.