Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề vừa lấy nước vừa suy nghĩ về chuyện của Nam Cung Tử Hiên.
Nếu Nam Cung Tử Hiên đã đến bí cảnh Ngũ Tinh, chắc chắn y muốn tìm thứ gọi là kho báu cùng bí tịch võ công tuyệt thế đúng chứ?
Nhưng... bí cảnh Ngũ Tinh hoàn toàn không có kho báu bí tịch gì sất!
Chỉ có...
Túi đã đầy, nước tràn cả ra ngoài, lúc này Lăng Vu Đề mới hồi thần.
Cô nhét nút túi lại, đứng dậy đi về --
Tới chỗ Nam Cung Tử Hiên ngồi vừa nãy lại phát hiện...
ヾ(? “Д′?) Người đâu!?
Cô chỉ đi một lúc mà trở về đã không thấy Nam Cung Tử Hiên đâu cả.
Vậy mà không thèm chờ mình!!!
Đứng tại chỗ hít sâu vài cái áp lửa giận đang ngùn ngụt sắp bốc khỏi đỉnh đầu xuống, nhắm mắt rồi lại mở mắt, Lăng Vu Đề đã bình tĩnh.
Bởi vì cả người Nam Cung Tử Hiên ướt nhẹp còn dính không ít bùn đất nên có thể nhìn thấy vết chân của y.
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Tử Hiên đi về phương hướng nào, Lăng Vu Đề nhấc chân đi theo.
Nội thương của Nam Cung Tử Hiên vẫn chưa hoàn toàn trị khỏi, Lăng Vu Đề nhanh chóng đuổi kịp y.
Lăng Vu Đề đi tới bên cạnh Nam Cung Tử Hiên, đưa túi nước cho y.
Nam Cung Tử Hiên dừng lại một chút nhưng không nhận lấy: “Đa tạ cô nương, không cần.”
Thấy Nam Cung Tử Hiên vẫn muốn giả đò không quen biết, Lăng Vu Đề cũng không miễn cưỡng, âm thầm bĩu môi.
Nếu Nam Cung Tử Hiên không uống nước thì Lăng Vu Đề cất túi về, sau đó đi kè kè bên người Nam Cung Tử Hiên.
“Vì sao cô nương lại theo bổn giáo chủ?” Nam Cung Tử Hiên hỏi.
“Không đi cùng huynh, chung đường.” Lăng Vu Đề banh mặt, rõ ràng viết ba chữ “ta không vui“.
Nam Cung Tử Hiên nghẹn họng, không nói gì thêm.
Y biết dù mình có phủ nhận thế nào, Lăng Vu Đề cũng chắc chắc y chính là Nam Cung Tử Hiên.
Nam Cung Tử Hiên hiếm có lúc phải thở dài một hơi, nhớ đến mục đích của mình, ánh mắt y lại kiên định hơn --
Hai người đi ra khỏi rừng cây, sau khi vượt qua một ngọn núi thì nhìn thấy một toà cổ mộ.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, toà cổ mộ này đã đồ sộ vô cùng, bên trong càng không cần phải nói.
Bia trên mộ không hề có một chữ, cũng không có nói toà cổ mộ này là của ai.
Lăng Vu Đề biết nơi này chính là mục đích của Nam Cung Tử Hiên.
Trông Nam Cung Tử Hiên tới trước bia mộ, đưa tay sờ mó trên bia một phen, sau đó nghe thấy tiếng răng rắc... cổng cổ mộ mở ra.
Lăng Vu Đề đứng ở đó nhìn Nam Cung Tử Hiên: “Thật sự muốn vào?” Bên trong... rất nguy hiểm!
Nam Cung Tử Hiên quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, khóe miệng hơi giương lên: “Đương nhiên!”
Nói xong, Nam Cung Tử Hiên đi vào không chút do dự.
Lăng Vu Đề đỡ trán, cô muốn khuyên Nam Cung Tử Hiên nhưng nên khuyên thế nào? Nói rằng trong đó có bánh tông? Y có tin không?
“U Linh Các chủ!” Cách đó không xa, âm thanh vui vẻ khi gặp được người quen của Nam Cung Vũ Mặc vang lên.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nam Cung Vũ Mặc được băng bó đơn giản chỗ bả vai và Dạ Khanh Tuyết.
Nghĩ đến thứ trong mộ cổ, Lăng Vu Đề cảm thấy thêm hai người cũng được.
Chí ít người ta là nam nữ chính, tình tiết có nhắc đến nam nữ chính làm thế nào để vào cổ mộ thuận lợi đấy. Bởi vậy nên Lăng Vu Đề đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết lại đây.
Nam Cung Vũ Mặc thoạt nhìn đã không sao, chỉ trong một khoảng thời gian mà đã hồi phục nhanh vậy rồi.
Quả nhiên không hổ là nam chính nhỉ?
“U Linh Các chủ, vừa rồi... có phải Phần Thiên đã vào rồi đúng không?” Nam Cung Vũ Mặc hỏi Lăng Vu Đề.
Trong lòng Nam Cung Vũ Mặc, lúc này Nam Cung Tử Hiên đã là người của Nam Cung gia rồi. Nếu là người Nam Cung gia, như vậy đương nhiên không phải kẻ địch.
Nam Cung Vũ Mặc tin rằng Nam Cung Tử Hiên trở thành Giáo chủ Phần Nguyệt chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Hắn muốn tìm ra nguyên nhân này.
Lăng Vu Đề ừ một tiếng xem như trả lời câu hỏi của Nam Cung Vũ Mặc.
Lăng Vu Đề nhìn thoáng qua Dạ Khanh Tuyết, xoay người đi vào cổ mộ.
Cô chắc ăn rằng Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết sẽ đi vào cho nên mới để mặc cho họ vào.
Quả nhiên, Lăng Vu Đề chân trước mới vừa vào cổ mộ, Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đã theo sau.
Vừa vào thì trông thấy một con đường được thắp đuốc.
Trên đường sóng yên biển lặng, xem ra không có cơ quan, cũng không có bóng người Nam Cung Tử Hiên đâu.
Lăng Vu Đề không hề có chút do dự nào, chân bước không ngừng đi vào bên trong.
Nam Cung Vũ Mặc nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề, nghiêng đầu đối diện với Dạ Khanh Tuyết, tiếp theo đó vô cùng ăn ý gật đầu theo sát Lăng Vu Đề --
Con đường này cũng không dài lắm, cốt truyện không đề cập cụ thể là ở trong cổ mộ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói là có bánh tông, cũng chính là cương thi...
Hình như là cương thi khá bình thường, sau đó bị Nam Cung Vũ Mặc giải quyết.
Về sau còn nhắc đến...
Đi tới chỗ có ba ngã rẽ, trước mặt cô là ba sự lựa chọn.
Nhưng cô không biết Nam Cung Tử Hiên đi vào lối nào!
Trong một lúc, Lăng Vu Đề có phần do dự xem nên đi bên nào.
Đột nhiên lối vào bên tay trái có tiếng mũi tên lao ra liên tục, Lăng Vu Đề cau mày, vội vã đi về nơi có âm thanh --
Đương nhiên Nam Cung Vũ Mặc cũng nghe thấy động tĩnh, cả vội chạy tới.
Khi Lăng Vu Đề đến nơi, trên đất đầy tên, trên tường cũng cắm tên lộn xộn.
Nam Cung Tử Hiên đứng ở giữa lối đi, cầm kiếm trong tay, thoạt nhìn không hề hấn gì.
Lăng Vu Đề lập tức chạy tới, đỡ vai y cẩn thận kiểm tra: “Huynh thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Nam Cung Tử Hiên lắc đầu: “Ta không sao.”
Cảm thấy ánh mắt ở phía sau, Nam Cung Tử Hiên quay đầu lại.
Nhìn thấy Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết, Nam Cung Tử Hiên chỉ ngoắc khóe môi không nói gì.
Nam Cung Tử Hiên gạt tay Lăng Vu Đề ra, tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Vu Đề đi theo bên cạnh y, lúc này cô mới nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Toà cổ mộ này rất lớn, bên trong hoàn toàn khoét rỗng một quả núi, nói cách khác... toà cổ mộ này to như một ngọn núi vậy!
Mà nơi họ muốn tới chính là phòng chính cổ mộ.
Phòng chính nằm ở vị trí trung tâm cổ mộ, mỗi lối vào vừa rồi cũng có thể dẫn đến phòng chính. Thế nhưng cơ quan trong mỗi lối đi sẽ khác nhau.
Lăng Vu Đề không biết cương thi trong cốt truyện ở lối nào.
Vừa đi vừa không nhịn được mà thầm phỉ nhổ trong lòng: Thứ nên nói rõ thì không nói, không nên nói lại lan man như Trường Giang!
Càng đi vào trong, Lăng Vu Đề càng chắc chắc rằng họ vào lối đi khác chứ không phải lối đi trong cốt truyện.
Bởi vì họ đi quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức...