Edit: Aya Shinta
Không biết Nam Cung Tử Hiên có hiểu ý nghĩ của Lăng Vu Đề hay không, thế nhưng y tự động làm theo lời Lăng Vu Đề bảo.
Nam Cung Tử Hiên ném kiếm đi, vòng ra đằng sau nữ thi, ghìm hai tay nàng ta lại.
Sức lực của nữ thi rất lớn, nếu Lăng Vu Đề không nhanh thì phỏng chừng không tới nửa phút, Nam Cung Tử Hiên sẽ bị quật bay.
Lăng Vu Đề không dám lãng phí chút thời gian ngắn ngủi này, cô nắm dao găm, ngừng thở, lấy tốc độ nhanh nhất vọt về phía nữ thi --
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó chính là mắt của nữ thi!
Lăng Vu Đề đưa hai tay lên, chủy thủ đặt nằm ngang, ngay khi đến trước mặt nữ thi thì cô hơi dùng sức --
“Phập phập --”, dao găm dễ dàng đâm vào hai mắt của nữ thi!
“Gào --” Nữ thi luôn không phát ra âm thanh giờ đây rống lớn một tiếng, nàng ta dùng sức ném văng Nam Cung Tử Hiên ra ngoài.
Lăng Vu Đề rút dao ra, dòng máu đỏ sậm sền sệt trào ra mắt.
Đôi mắt của nữ thi bị Lăng Vu Đề đâm nát, hiện giờ nhìn lại gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia thì nào còn xinh đẹp nữa. Hai hốc mắt đẫm máu, thoạt trông xấu xí vô cùng!
Không có mắt, nữ thi áo đỏ dường như lập tức mất đi sức mạnh, ngoại trừ sức lực thoát khỏi Nam Cung Tử Hiên lúc vừa rồi...
Lăng Vu Đề vừa rút dao găm ra thì nàng ta đã ngã xuống đất. Thân thể nàng ta co giật mấy lần, thế rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà hóa thành một bãi thịt nát hôi thối tởm lợm...
Ầy -- ghê quá đi!
Lúc này Lăng Vu Đề cực kỳ vui mừng vì mình vẫn chưa bỏ gì vào bụng, nếu không sẽ lãng phí lương thực.
Lăng Vu Đề nhịn được nhưng Dạ Khanh Tuyết bên kia nhịn không nổi. Nàng ấy đẩy Nam Cung Vũ Mặc đang đỡ mình, chạy qua góc tường ói ra.
Hai thanh niên kia dù cảm thấy buồn nôn thì cũng không có nghiêm trọng như Dạ Khanh Tuyết.
Miễn cho khỏi bị lộ tẩy, Lăng Vu Đề luôn lạnh lùng nghiêm mặt.
Lăng Vu Đề quay đầu không ngó bãi thịt nát để mình không buồn nôn. Cô xoay người đi tới chỗ quan tài vừa rồi, không ngoài dự đoán, miệng lối ra ngay ở vị trí quan tài.
Lăng Vu Đề chỉ dùng một cước đá văng gối ngọc ra, thế là... cả người rơi thẳng xuống --
“Các chủ!”
Lần này Nam Cung Tử Hiên hoảng thần, thấy Lăng Vu Đề rơi xuống, y do dự đôi chút nhưng vẫn nhảy xuống theo.
Đây là lối ra duy nhất, Nam Cung Vũ Mặc thấy Dạ Khanh Tuyết nôn đủ rồi, thế là ôm nàng ấy nhảy xuống.
Lăng Vu Đề ngã xuống, ngay lập tức cô có cảm giác không trọng lực cực mạnh. Cũng may thân thể này biết khinh công, cô không mất bình tĩnh mà sử dụng khinh công chậm lại giảm tốc độ rơi xuống.
Cái động này có vẻ hơi sâu, Lăng Vu Đề rơi xuống ít nhất phải tầm hai, ba phút mới tới đáy. Sau khi hạ đất, thứ đập thẳng vào mắt chính là một con đường thật dài, không khác gì con đường lúc mới vào cổ mộ!
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Tử Hiên, Nam Cung Vũ Mặc cùng với Dạ Khanh Tuyết cũng rơi xuống dưới đây.
Sắc mặt Dạ Khanh Tuyết còn hơi tái nhợt, thế nhưng cũng gần như đã tỉnh táo lại. Nàng ấy nhìn con đường, nghi hoặc mở miệng: “Đừng nói chúng ta lại trở về lối vào cổ mộ đó chứ?”
Nam Cung Vũ Mặc thấy cũng giống: “Không chừng là vậy thật, Phần Thiên, nếu chúng ta vòng tới chỗ này rồi thì đi thẳng ra ngoài đi! Bên trong có quá nhiều nguy hiểm đang rình rập!”
Mới vừa rồi hai người còn hợp tác hết sức ăn ý, thế mà lúc này Nam Cung Tử Hiên lại trở về dáng vẻ nguy hiểm tà ác.
“Muốn ra ngoài thì các người tự đi!”
Bất âm bất dương nói một câu, thế rồi Nam Cung Tử Hiên đi thẳng vào trong... Đương nhiên Lăng Vu Đề sẽ không để y một mình.
Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đứng tại chỗ, không lập tức theo sau.
Dạ Khanh Tuyết cắn môi dưới, nhẹ giọng mở miệng: “Vũ Mặc, chúng ta đi ra ngoài hay là...”
“Theo sau đi, ta nói sẽ không để kho báu và bí tịch rơi vào trong tay Phần Nguyệt giáo!” Nam Cung Vũ Mặc nặng nề nói.
Mặc dù rất vui mừng về việc biết được Nam Cung gia không chỉ còn mình mình, thế nhưng nếu như đối phương là kẻ địch, như vậy...
Dạ Khanh Tuyết hiểu rõ Nam Cung Vũ Mặc, nếu nàng ấy quyết định theo Nam Cung Vũ Mặc vào bí cảnh Ngũ Tinh này thì nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết rồi.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười thật tươi với Nam Cung Vũ Mặc, đáy mắt tràn đầy tín nhiệm: “Ừm, ta nghe lời huynh!”
Nam Cung Vũ Mặc thâm tình nhìn Dạ Khanh Tuyết, nắm vai nàng thật chặt: “Đi thôi!”
Sau đó, Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đuổi theo Nam Cung Tử Hiên và Lăng Vu Đề.
Cũng may lần này không có ngã ba, họ nhanh chóng đuổi kịp Nam Cung Tử Hiên và Lăng Vu Đề.
Nhìn thấy họ đuổi theo, Nam Cung Tử Hiên chỉ cười mà không nói gì.
Sau chuyện của nữ thi áo đỏ, bốn người yên tĩnh đến lạ.
Bởi vì có cao thủ phá trận Nam Cung Vũ Mặc nên họ thuận lợi đi qua mấy cơ quan trận pháp, lại qua mấy thông đạo, sau đó quẹo tới quẹo lui đến chính thất.
Chính thất rất lớn, vô cùng lớn!
Phù điêu trên tường trông rất sống động, đâu đâu cũng có kỳ trân dị bảo, tranh chữ quý báu... Hầu như đều là bảo bối đã không còn ở bên ngoài kia nữa.
Lo rằng trên những thứ này có độc nên Dạ Khanh Tuyết không dám tới sờ soạng gì.
Phòng chính rất kỳ quái, không có quan tài, ở chính giữa có một đài cao.
Lăng Vu Đề nhàm chán đếm thử, thấy tổng cộng có ba mươi bậc thang, không thấp.
Trên đài cao còn có một cái đài nữa, trên đài cũng chỉ có một chiếc gương.
Vậy thì thứ Nam Cung Tử Hiên muốn tìm chính là cái gương này.
Quả nhiên khi nhìn thấy tấm gương, đôi mắt Nam Cung Tử Hiên không thể che giấu được sự hưng phấn, sau đó y không thể chờ đợi được nữa, nhấc chân đi lên trên đài.
Lúc trước Nam Cung Tử Hiên nói với Dạ Khanh Tuyết: “Ai nói ta muốn tìm kho báu bí tịch!” thì Lăng Vu Đề đã đoán được y muốn làm gì.
Cái gương này không phải gương bình thường, nó là cái gương có thể điều khiển toàn bộ bí cảnh Ngũ Tinh!
Đúng, trâu bò vậy đó!
Nói vậy việc Nam Cung Tử Hiên tìm cái gương này đơn giản chính là muốn giết toàn bộ võ lâm chính phái vào bí cảnh Ngũ Tinh.
Có suy đoán này rồi, nhưng Lăng Vu Đề cũng không tính ngăn cản.
Cô rất ích kỷ, vả lại độ hảo cảm còn thiếu rất ít! Hiện tại thứ cô muốn đơn giản chính là tăng độ hảo cảm và không bị trừ độ hảo cảm.
Nam Cung Vũ Mặc nhận ra có gì đó không đúng nên đi theo sau Nam Cung Tử Hiên lên đài cao.
Hắn nhìn Nam Cung Tử Hiên đứng trước tấm gương, còn cắn ngón tay nhỏ một giọt máu ở trên mặt kính, nhăn mày muốn ngăn cản y: “Ngươi đang làm gì?!”
Đáng tiếc máu đã nhỏ ở trên gương, đồng thời nhanh chóng dung hợp vào mặt kính.
Y nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, cười khẽ với Nam Cung Vũ Mặc: “Làm gì? Đương nhiên là làm việc ta muốn làm khi vào bí cảnh Ngũ Tinh này rồi!”