Edit: Aya Shinta
Dù tên đàn ông này thoạt nhìn như đang ngủ nhưng cả người toả ra hơi thở hết sức nguy hiểm, ngay cả Lăng Vu Đề cũng có phần sợ hãi.
Mẹ kiếp ~
Sao gã này trông có vẻ mạnh thế nhỉ!
Còn trong cốt truyện, hai người Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết làm thế nào để rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh?!
Ngay cả cô cũng không chắc chắn có thể đánh thắng gã, càng không cần nhắc đến Nam Cung Vũ Mặc.
Lẽ nào họ mở vầng sáng nhân vật chính nên được gã này chào đón à?
Bốn người đứng ở đó, hơi thở bất giác nhẹ lại.
Họ đứng đó chừng năm phút, người đàn ông kia vẫn còn nhắm mắt. Lăng Vu Đề suy đoán rằng có lẽ người đàn ông này... chỉ là cái xác được bảo dưỡng tốt, để ở chỗ này hù dọa người ta.
“Có phải hắn được đặt ở đây để hù dọa chúng ta hay không?” Dạ Khanh Tuyết ôm cánh tay Nam Cung Vũ Mặc, nhỏ giọng nói.
Ai biết rằng nàng ấy vừa lên tiếng, gã kia lập tức mở mắt. Con ngươi gã màu đỏ, nhuộm đẫm khí chất túc sát. Gã nhìn Lăng Vu Đề không chớp mắt.
Dạ Khanh Tuyết nhỏ giọng kêu một tiếng, sợ sệt núp ở trong lồng ngực Nam Cung Vũ Mặc.
Nam Cung Vũ Mặc và Nam Cung Tử Hiên ngừng thở, cảnh giác nhìn người đàn ông kia.
Lăng Vu Đề đặt hai tay ở trên chuôi dao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tên kia nhìn đám người Lăng Vu Đề một lúc, thế rồi mới uốn éo cái cổ cứng ngắc. Hình như gã đã ngồi đó rất lâu rồi nên xương khớp cứng còng, khi bẻ cổ tạo ra tiếng răng rắc rất rõ ràng.
Ngắc ngư cái cổ xong, dường như gã ta mới khôi phục sức sống, bắp thịt trên khuôn mặt giần giật.
Gã mở miệng: “Các người muốn rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh?”
Giọng nói của gã mặc chiến bào vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, lời nói rõ ràng phát ra từ miệng gã, nhưng bởi không gian quá lớn nên giống như truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Lỗ tai bị chấn đau!
Nam Cung Tử Hiên gật đầu: “Phải, bọn ta muốn rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh!”
Y vừa dứt lời, gã mặc chiến bào lập tức cười to lên, nhưng ý cười không đạt đáy mắt: “Ha ha ha ~ các người muốn rời khỏi bí cảnh Ngũ Tinh?! Kẻ đã vào bí cảnh Ngũ Tinh, xưa nay không có một ai thoát ra được!”
Nói xong, gã dừng lại rồi tiếp lời: “Lối ra chính là dưới cái ghế này, đánh thắng được ta là có thể đi! Có điều lối này chỉ cho phép ba người đi qua!”
Tên đàn ông mặc chiến bào nện giáo dài xuống tạo nên tiếng coong vang vọng. Chỉ trong chớp mắt, gã cầm giáo vọt tới chỗ mấy người bên Lăng Vu Đề.
Lần này bốn người lần này không dám lơi lỏng tinh thần, liên hợp đối phó gã mặc chiến bào.
Gã thật sự rất mạnh, bốn người đối phó với mình gã mà không thể tổn thương gã mảy may.
Nam Cung Tử Hiên nhìn cái ghế, nghiêng đầu hô với Dạ Khanh Tuyết: “Cô ra ngoài trước!”
Chỉ cần bốn chữ, Dạ Khanh Tuyết và Lăng Vu Đề đồng thời ngẩn người.
Dạ Khanh Tuyết sửng sốt là bởi vì nàng ấy không ngờ Nam Cung Tử Hiên lại lo lắng đến sự an nguy của nàng.
Lăng Vu Đề sửng sốt là bởi cô không ngờ có chín mươi bảy điểm độ hảo cảm!... Mà trong lòng Nam Cung Tử Hiên cô còn không bằng Dạ Khanh Tuyết!
Bên kia, Nam Cung Vũ Mặc vô cùng tán đồng với Nam Cung Tử Hiên, hắn nhìn về phía Dạ Khanh Tuyết: “Tuyết nhi, nàng đi ra ngoài trước!”
Trong bốn người ở đây, Dạ Khanh Tuyết có võ công yếu nhất. Nàng ấy ở đây cũng không giúp được bao nhiêu, còn không bằng rời đi trước.
Dạ Khanh Tuyết gật đầu nghe lời, thu kiếm về, chạy tới chỗ cái ghế.
Gã kia tính ngăn cản nhưng bị Nam Cung Tử Hiên và Nam Cung Vũ Mặc hợp lực ngăn lại.
Gã hét lớn một tiếng, giáo dài quét ngang --
Lăng Vu Đề phòng bị kém nhất, bị đánh đụng vào trên tường, vị tanh ngọt tràn vào trong miệng.
Nuốt ngụm máu xuống, Lăng Vu Đề tàn nhẫn nhìn Nam Cung đang giao tranh với gã mặc chiến bào.
Hắn ta, hắn ta...
Dao ngắn bị đánh rơi, Lăng Vu Đề nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ức chế cơn giận của mình.
Nam Cung Tử Hiên cũng không biết chuyển biến tâm trạng của Lăng Vu Đề, thấy Lăng Vu Đề đã bò dậy, y vội vã hô: “Đoạt Phách, nhanh lên!”
Lăng Vu Đề cắn răng, muốn bắn một mũi tên nước xuyên tim Nam Cung Tử Hiên!
Con bà nó, bà đây không hầu nữa, nam phụ này bà không công lược nữa!!
Cùng lắm thì bà làm thêm một nhiệm vụ nữa!
Có điều vào lúc này... xét thấy Nam Cung Vũ Mặc vẫn còn khiến người ta không gai mắt, vả lại do gã mặc chiến bào này đả thương cô... Trước hết tiễn gã này xuống mồ rồi nói sau!
Lăng Vu Đề đứng tại chỗ, chẳng buồn quan tâm xem mình có bại lộ hay không, hai tay cô ngưng tụ hai mũi tên nước, vụt thẳng về phía gã mặc chiến bào --
Mũi giáo còn cách tim Nam Cung Vũ Mặc chừng một centimet... gã chiến bào không tránh kịp mũi tên nước từ phía Lăng Vu Đề, hai vai gã đều bị bắn thủng!
Hai mũi tên đột nhiên lao tới khiến Nam Cung Vũ Mặc và Nam Cung Tử Hiên nhảy tránh đi, cũng kéo được mạng Nam Cung Vũ Mặc từ cõi chết về!
Hai người đồng thời quay đầu lại xem Lăng Vu Đề, lúc này cô lại ngưng tụ hai mũi tên nước.
Lần này cô muốn một mũi tên xuyên thủng yếu hầu gã chiến bào, một mũi tên xuyên thủng trái tim gã!
Sát ý lồ lộ trong mắt, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, lúc bấy giờ Lăng Vu Đề giống như quỷ mỵ.
Mũi tên nước rời khỏi tay, gã chiến bào nhanh nhẹn tránh thoát.
Lăng Vu Đề không ngừng cố gắng, lại ngưng tụ thêm hai mũi tên nước --
Nam Cung Vũ Mặc chỉ cảm thấy Lăng Vu Đề quá thần kỳ quá lợi hại, thế mà có thể biến ra mũi tên kỳ quái! Còn Nam Cung Tử Hiên lại cảm thấy Lăng Vu Đề chính là quái vật!
Nàng ta không phải Đoạt Phách, Đoạt Phách không có chiêu số kỳ quái thế này! Hồi tưởng mấy tháng này, Đoạt Phách thật sự có phần không giống Đoạt Phách...**
Bên kia, Dạ Khanh Tuyết đã xốc cái đệm ghế lên, ấn cơ quan mở lối ra.
Nàng ấy quay đầu nhìn Nam Cung Vũ Mặc: “Vũ Mặc, đừng đấu nữa, đi mau!”
“Không được, ta không thể đi, Tuyết nhi nàng đi ra ngoài trước!” Nam Cung Vũ Mặc lắc đầu, hắn không thể bỏ lại Lăng Vu Đề. Dù sao thì người ta đã cứu hắn đấy!
Lăng Vu Đề biết Nam Cung Vũ Mặc đang nghĩ gì, nể tình hắn khiến người ta không ghét được nên cô mở miệng nói rằng: “Ngươi đi đi, ta trụ được!”
Vừa nãy thương tổn được nam nhân mặc chiến bào nên nàng ấy cảm thấy có thể diệt tên kia hay sao?
Nam Cung Vũ Mặc vẫn lắc đầu: “Không được, ta không thể đi!”
Hắn rất cố chấp, sau khi từ chối thì hắn lập tức cầm kiếm tấn công gã chiến bào. Nam Cung Tử Hiên hơi do dự đôi chút rồi cũng đồng thời đọ sức với gã kia.
Dạ Khanh Tuyết thấy Nam Cung Vũ Mặc không đi, trong mắt ngậm lệ, đứng ở lối ra không chịu đi... Nàng phải đợi Nam Cung Vũ Mặc cùng đi!
Aya: Nỗi ức chế dâng trào tại đây. Muốn drop mẹ nguyên bộ.
Chú thích:
Nàng ta không phải Đoạt Phách, Đoạt Phách không có chiêu số kỳ quái thế này! Hồi tưởng mấy tháng này, Đoạt Phách thật sự có phần không giống Đoạt Phách...**
Ở đây có lỗi. Mấy chương đầu tác giả nguyên thân chỉ có tên Đoạt Phách thôi (lúc Lăng Vu Đề bảo Nam Cung Tử Hiên gọi mình là tiểu Vu thì cô phải vội ngậm miệng). Nhưng chương này tác giả lại viết là Lăng Vu Đề không phải Lăng Vu Đề nên mình đã sửa lại.
Chắc cũng có thể mình chuyển câu này thành suy nghĩ trong đầu Nam Cung Tử Hiên nên mới thấy câu trên không hợp lý.
Tự dưng phát hiện thôi, chứ lỗi mấy chương trước hình như cũng đâu có sửa:)))