Edit: Aya Shinta
Phụt ——
Lăng Vu Đề vui mừng là mình không có uống nước, bằng không còn có thể phun một miệng nước ra ngoài.
Nữ chủ này... sao dễ thương quá thể thế?!
Mạnh Hân Đồng: “Mà tỷ là thần tiên gì? Cai quản cái gì?”
Lăng Vu Đề: Nữ chủ, cô còn hăng hái quá nữa nhỉ?!
Mạnh Hân Đồng: “Tỷ đến thế gian bao lâu rồi? Tới làm chi?”
Lăng Vu Đề: Tui...
Mạnh Hân Đồng: “Bolo bala —— “
Lăng Vu Đề:...
Tua tới nửa giờ sau...
“Tại sao tỷ không nói gì? Không thích nói chuyện khi đang ăn cơm à?”
Lăng Vu Đề thực sự không nhịn được mà nhổ một câu: “Cô thật sự rất phù hợp!” Rất phù hợp với giới thiệu theo như nội dung vở kịch! Tuy thỉnh thoảng cô cũng là rất ồn ào, thế nhưng Lăng Vu Đề tuyệt đối sẽ không tin rằng lúc mình ồn ào cũng đáng ghét như thế!
Xem ra, sau này cô phải cố gắng khắc chế một chút mới được, không thể như nữ chủ!
“Hả? Phù hợp cái gì?” Mạnh Hân Đồng bị Lăng Vu Đề đột nhiên mở miệng phán một câu làm cho bối rối một lúc, nghe không hiểu.
“Không có gì.” Lăng Vu Đề để đũa xuống, sau đó đứng lên: “Cảm ơn cô đã mời khách, ta đi trước.”
“Này...” Mạnh Hân Đồng đi theo, vừa muốn nói “Nếu không tỷ đi cùng với ta được chứ?” thì Lăng Vu Đề đột nhiên quay đầu nhìn lại nàng: “Đúng rồi, ta không phải thần tiên.” Nói xong, cô trực tiếp chạy đi.
“Không phải thần tiên? Cũng không phải quỷ không phải người? Vậy rốt cuộc là cái gì?” Sau khi lầm bầm lầu bầu một câu, Mạnh Hân Đồng đặt tiền cơm lên bàn, lắc đầu một cái rời đi.
Sau khi Lăng Vu Đề rời khỏi tửu lâu, cô vào một con ngõ không người trước rồi thực thể hóa, đi ra ngoài.
May là Hạ Luân có mang não nên trang phục trên người cô là y phục ở thế giới này, tóc cũng được buộc thành một kiểu đơn giản thuận tiện.
“Bà ơi, con muốn hỏi một chút, cửa thành đi về phía nào?” Cô tìm được một bà lão có khuôn mặt khá là phúc hậu hiền lành ở trên đường lớn, hỏi đường bà một chút.
Bà lão thấy cô nương hỏi đường dung mạo xinh đẹp, cười ngọt nên trong lòng rất có thiện cảm. Bà cười chỉ đường cho cô: “Đi ra con đường này, quẹo qua trái rồi đi thẳng là đến.”
Nhìn phương hướng bà lão chỉ, Lăng Vu Đề gật gù: “Cảm ơn bà!”
Biết được làm thế nào để ra khỏi thành nên Lăng Vu Đề trở lại trong ngõ hẻm hư hóa thân thể. Không có thực thể vẫn rất tốt, chí ít khi cô mệt mỏi thì có thể bay, hơn nữa còn rất nhanh!
Đúng lúc có một con ngựa bay qua bên người cô, phương hướng chính là cửa thành.
Cong môi nở nụ cười, Lăng Vu Đề tăng tốc đuổi theo.
Ngựa phi đến cửa thành thì Lăng Vu Đề cũng bay đến đó. Lăng Vu Đề rất hài lòng với tốc độ của mình!
Cô chưa từng gặp đối tượng công lược, cũng không biết dung mạo hắn ra sao.
Cũng may cô biết vị trí đại khái của hắn nên có thể trực tiếp đi tìm.
Ban nãy tuy Mạnh Hân Đồng nói luyên thuyên không ngừng, nói tới mức cô phiền muốn chết, có điều tai cô vẫn thu vào một vài tin tức hữu dụng.
Một bữa cơm, liên quan tới nội dung vở kịch đã tiến triển tới đâu, cô đã nắm được đại khái.
Cô biết tòa thành này chính là địa bàn của nam chủ: Ngự Kiếm sơn trang.
Sở dĩ tòa thành này sẽ trực tiếp lấy Ngự Kiếm sơn trang làm tên là bởi cho tới nay nơi này đều được Ngự Kiếm sơn trang che chở, nên mới phải trực tiếp đổi thành Ngự Kiếm sơn trang.
Người ở đây có việc lớn gì thì đều sẽ tới phủ Ngự Kiếm sơn trang tìm người xử lý.
Lăng Vu Đề còn biết lần này Mạnh Hân Đồng đến đây chính là phụng lệnh của sư phụ nàng, bắt quỷ ở phủ Ngự Kiếm sơn trang.
Lần này cũng chính là lần đầu nam nữ chủ tình cờ gặp gỡ, sau đó hai người vẫn luôn dây dưa không rõ ——
Đứng ở cửa thành một lát rồi Lăng Vu Đề bay khỏi Ngự Kiếm sơn trang. Trong kịch tình có đề cập tới một câu liên quan đến nam phụ, chính là hắn bắt quỷ ở một thôn cách Ngự Kiếm sơn trang không xa lắm.
Lần này, tốc độ của Lăng Vu Đề không nhanh, vẫn luôn chậm rãi bay. Cô cũng không vội, hiện tại là ban ngày nên mấy con yêu ma quỷ quái ít con nào có thể đi ra.
“Thôn xóm cách Ngự Kiếm sơn trang không xa”, phạm vi này hơi rộng nên cô quyết định chờ đến tối, thôn nào có quỷ khí cùng oán khí thì cô đi đến thôn đó tìm.
Trời chiều ngả về tây, lúc này chắc là sáu giờ chập tối vì thỉnh thoảng, cô có thể nhìn thấy các loại quỷ hồn bay ra.
Thực ra mấy quỷ hồn kia cũng không đáng sợ mấy, ngoại trừ chân không chạm đất, thân thể nửa trong suốt, sắc mặt tái xanh thì cũng chẳng khác người sống là bao.
Điều khiến Lăng Vu Đề cảm thấy vui vẻ chính là hình như mấy con quỷ hơi sợ cô! Về cơ bản thì khi tình cờ gặp cô, chúng đều sẽ đi đường vòng.
Sắc trời vàng cam dần chuyển thành màu lam đậm, mấy vì sao điểm sắc trên nền trời.
Lăng Vu Đề tìm vài thôn xóm có quỷ khí cùng oán khí, kết quả không có tìm được nam phụ!
Ngay lúc Lăng Vu Đề mất kiên trì, chuẩn bị trở về đi theo nữ chủ để chờ nam phụ tự mình tìm tới cửa thì cô ngó thấy cách đó không xa có một nam tử mặc cẩm bào trắng đi về phía mình.
Dù trời có tối nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị lực của Lăng Vu Đề.
Nam tử rất cao, tuyệt đối cao trên một mét chín, vóc người rất tốt. Còn tướng mạo thì mặt mũi rất cương nghị, khí chất vừa nhìn thì đã thấy quang minh chính đại!
Tóc hắn buộc cao, dùng một cây trâm đào không có bất kỳ hoa văn trang trí để cố định. Khắp toàn thân, ngoại trừ một miếng ngọc bội hình bát quái bên hông thì không còn trang sức nào khác.
Hắn đi tay không, cũng không có cầm bao quần áo gì đấy. Bước đi không nhanh không chậm, trong chốc lát đã rút ngắn khoảng cách giữa Lăng Vu Đề với hắn.
Lăng Vu Đề đứng ở đó nhìn hắn, nhìn hắn chằm chằm.
Khi nam tử đi tới bên người Lăng Vu Đề, hắn cũng không có dừng lại mà là đi thẳng, sượt qua cô.
“Này, huynh đứng lại!” Lăng Vu Đề xoay người, giương giọng gọi.
Vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của nam tử kia rơi trên người cô hai giây, cho nên cô vô cùng khẳng định rằng nam tử này có thể nhìn thấy cô!
Mặc áo trắng, cao trên một mét chín, bên hông còn đeo một ngọc bội bát quái, không phải vô cùng phù hợp với hình tượng nam phụ hay sao!
Rõ ràng là nam tử nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề gọi nhưng vẫn không ngừng bước. Lăng Vu Đề cắn răng, trực tiếp tăng tốc nhẹ nhàng bay qua ——
“Không cho phép đi!” Lăng Vu Đề đứng trước mặt nam tử, vì cô bay nên có khoảng cách nhất định với mặt đất, có thể nhìn thẳng mặt nam tử kia.
Cúi đầu liếc nhìn cánh tay nửa trong suốt đang chặn ngực mình, nam tử hơi nhíu mày lại, sau một khắc, một lá bùa màu vàng bay thẳng lên mặt Lăng Vu Đề.
Tuy cô bất mãn gỡ bùa ra nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Có thể nhìn thấy cô, còn có thể dùng bùa, không phải đối tượng cô cần công lược thì còn có thể là ai đây!
“Này, những thứ này không có tác dụng với ta!” Cô buông cánh tay đang chặn trước người của nam tử ra, sau đó bay xa ra chút, hai tay vòng ngực, giương cằm tự tin.
“Cô là cái gì?” Nam tử mở miệng hỏi, giọng nói của hắn rất có từ tính, hay cực kỳ!