Công Lược Nam Phụ

Chương 323: Chương 323: Công lược thiên sư bắt quỷ (11)




Edit: Aya Shinta

Cô lo rằng nếu cô vẫn cứ muốn quấn lấy Mạnh Phất Sinh thì phỏng chừng còn bị trừ độ hảo cảm!

Lăng Vu Đề cũng không có ngốc, tốt xấu gì cũng đã công lược chừng mười nam phụ, nói thế nào cũng đã có chút kinh nghiệm!

Cô biết rằng không phải người đàn ông nào cũng có thể dùng cách thức quấn chặt để khiến cho họ yêu mình. Có mấy người ví dụ như Mạnh Phất Sinh, mình càng quấn lấy thì hắn càng không thể yêu mình được.

Nhớ tới tối hôm qua, Mạnh Phất Sinh đột nhiên trừ độ hảo cảm, nói không chừng cũng là bởi vì cô cản cái kia giúp hắn.

Nếu như bọn họ đã quen biết lâu, độ hảo cảm đã tới bốn mươi điểm trở lên thì sau khi giúp hắn chặn đoàn khí đen kia, độ hảo cảm nhất định sẽ tăng rất nhiều.

Nhưng vào lúc ấy thì họ mới vừa quen biết được mấy tiếng mà thôi, một người không thân không quen trừ phi có âm mưu, bằng không sao dám đánh cược tính mạng chắn đòn thay hắn!

Khụ khụ ~ cũng không sai! Cô vốn là có âm mưu!

Thế nên Lăng Vu Đề muốn tạm thời rời đi, tìm được một cơ hội thích hợp để ở bên cạnh Mạnh Phất Sinh.

“Vu Đề này sao chạy nhanh vậy? Không phải đã nói là muốn dẫn tỷ ấy trở về tìm sư phụ hỗ trợ hay sao?” Mạnh Hân Đồng bĩu môi, không hiểu mà nói.

Trong mắt Mạnh Phất Sinh chợt lóe lên tia trầm tư, không nói gì.

Câu Lăng Vu Đề nói trước khi đi chắc là để giải thích với hắn, khi nhìn thấy Lăng Vu Đề thì hắn nghĩ ngya rằng Lăng Vu Đề cố ý đi theo.

Người trước đó đột nhiên biến mất lại cố ý chạy tới, đến cùng là vì cái gì? Đoạn thời gian biến mất trước đó, nàng ta đã đi làm cái gì?

Mạnh Phất Sinh nghĩ tới mấy điều này.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ được chính là Lăng Vu Đề lại cứ thế mà đi rồi?

Rốt cuộc thì nàng ta muốn làm gì? Có ý đồ gì với hắn?

Lăng Vu Đề chẳng muốn hao tâm tốn sức để đoán xem trong lòng Mạnh Phất Sinh đang nghĩ gì!

Sau khi rời khỏi phủ Ngự Kiếm sơn trang, cô lơ lửng trên đường.

Tối hôm nay, đường xá không có ai cả!

Cổ đại mà, không có điện, cũng chẳng có đèn đường, một mảnh đen kịt. Mấy cửa hàng đã đóng cửa từ sớm. Người ta không có trò tiêu khiển nên cũng đã ngủ từ lâu rồi.

Xoa bụng, buổi trưa cô ăn được một món thì đã tới phòng Lãnh Dã ngủ. Không có ăn cơm tối thì không nói, vừa rồi còn đánh nhau với ma nữ một trận!

Tuy không cảm giác được đói bụng nhưng Lăng Vu Đề tự động nghĩ rằng, vào lúc này thì cô đã sớm đói meo!

Vểnh tai lên nghe, sau khi nghe thấy ở một hướng có âm thanh thì khóe miệng cô giương lên lên. Thân hình cô chợt lóe, đi về phía phát ra âm thanh ——

Lăng Vu Đề cũng không xa lạ gì với con đường này, đèn lồng màu đỏ, màu tím được treo khắp nơi khiến cả con đường trở nên rực rỡ!

Chúng công tử cầm quạt tùy ý phong lưu, nữ tử ăn mặc hở hang đứng trước cửa thanh lâu cười quyến rũ, vẫy khăn lụa trong tay...

Đây là phố ăn chơi!

Cô mới từ thế giới nữ tôn tới đây mà thôi, con đường này cũng chỉ là nam nữ đổi chỗ, không khác nhau mấy.

Lơ lửng giữa không trung, cô qua lại ở trong dòng người, theo họ đi tới tòa thanh lâu náo nhiệt nhất trên con đường này.

Cô nhìn quanh đại sảnh một chút, sau đó lại tới sau bếp ăn vụng.

Lần này cô khôn ra, vì để tránh việc doạ đến người khác nên cô đều thừa dịp người ta không chú ý thì mới nhón một chút mà ăn, thần không biết quỷ không hay... À không đúng, có con quỷ trước mắt này biết!

“Thúc nhìn ta làm gì?” Lăng Vu Đề cầm cái đùi gà trong tay, ngồi xổm ở trong một góc có ngăn che gặm đùi gà.

Tuy cô không ngại khi mình ăn bị người khác nhìn, nhưng bị một con quỷ nhìn thì có chút...

Huống chi con quỷ này còn vừa xem vừa chảy nước miếng!

“Sao sao sao —— sao cô có thể ăn được? Cô làm thế nào vậy? Cô dạy ta một chút đi?!”

Con quỷ là một con nam quỷ mập mạp, thoạt nhìn ít nhất phải tám trăm cân, vừa nhìn đã biết còn tham ăn hơn cả cô!

Nhìn thấy cái hình thể này, Lăng Vu Đề vạn phần cảm tạ nguyên thân mà cô xuyên vào đều có thân thể ăn thế nào cũng không mập!

Bằng không nàng không khống chế được cái miệng mình, nếu như ăn thành cô nàng béo thì làm sao công lược nam phụ đây?!

“Thúc muốn ăn?”

Con quỷ mập kia gật đầu liên tục, thịt mỡ trên mặt run lên một cái, Lăng Vu Đề nhìn mà phát mệt!

“Thúc muốn ăn thì đi tìm người nhà của mình đi!” Nàng biết rằng nếu quỷ không có người cúng đồ ăn thì không ăn được những thứ này!

Không ngờ Lăng Vu Đề vừa nói xong, quỷ mập liền khóc oa oa: “Ta không có người nhà, không có ai cúng cho ta.”

“Không có người nhà mà thúc còn có thể ăn mập như thế?!” Lăng Vu Đề kinh ngạc nhìn quỷ mập.

Quỷ mập khịt khịt mũi, vô cùng đáng thương giải thích nói là bởi vì từ nhỏ hắn đã bị đói. Sau đó, hắn đến thanh lâu này làm công ở nhà bếp, sau đó từng bước từng bước làm tới vị trí phó bếp.

Bởi vì khi còn bé đói bụng mà sợ nên sau khi hắn có năng lực, chỉ cần có thời gian thì sẽ ăn không ngừng nghỉ...

Cuối cùng không chỉ ăn thành bộ dạng này, cũng bởi vì ăn trứng luộc bị nghẹn chết! Bởi vì không có người nhà nên ngoại trừ lễ tang hắn được ăn một bữa, sau này vẫn luôn đói bụng.

Hắn chết ba tháng, mỗi ngày trông những món ngon ở trong nhà bếp nhưng không thể ăn.

Đối với một kẻ tham ăn mà nói, thật sự, thật sự rất thống khổ!

Thấy con quỷ mập tới nỗi mỡ dồn lên mắt thành một cái khe hẹp, hắn nói đáng thương như vậy mà Lăng Vu Đề vẫn ho khan không ngừng. Cô thấy mình cười vào lúc này là một chuyện không có đạo đức!

“Nên cô dạy dỗ ta làm thế nào để có thể ăn như cô được chứ?!” Quỷ mập trừng đôi mắt tí hí của mình, khẩn cầu cô.

Lăng Vu Đề chép miệng: “Ta vốn có khả năng ăn đồ ăn nên cũng không có phương pháp gì, nếu như thúc muốn ăn, có thể đi Hàn Lâm đàn mà!” Đàn Hàn Lâm là nơi chuyên cúng cho cô hồn dã quỷ, bởi vì xem nội dung vở kịch nên Lăng Vu Đề cũng biết.

Quỷ mập lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương, còn vặn tay yếu ớt nói rằng: “Quỷ chỗ đó quá lợi hại, mỗi lần đi thì cả xương xẩu vụn vặt cũng không có thừa...”

Ai ~ Lăng Vu Đề thở dài một hơi, chuẩn bị lại gặm một cái đùi gà nhưng thấy quỷ mập cứ nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay cô, cô cũng không gặm tiếp được.

“Quên đi, ta liền làm người tốt một lần vậy!” Cô tiện tay cầm lấy một con gà nướng, sau đó nói một tiếng với quỷ mập là đi theo cô rồi mới nhanh chóng bay ra ngoài.

Mãi đến khi rời khỏi thanh lâu, Lăng Vu Đề mới ngừng lại.

Quỷ mập đuổi theo, vô cùng nghi hoặc nhìn cô: “Tỷ tỷ, tỷ chạy làm gì?”

“Khụ khụ khụ ——” Vốn chuẩn bị nói chuyện thì Lăng Vu Đề bị sặc bởi nước miếng của mình: “Thúc, thúc gọi ta là gì?!”

Quỷ mập nghiêng đầu: “Gọi tỷ là tỷ tỷ đó!”

Lăng Vu Đề đưa tay gõ lên đầu quỷ mập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.