Edit: Aya Shinta
Sau đó lại chúc phúc nhìn nàng: “Nếu thích thì phải dũng cảm theo đuổi, đừng sợ gặp khó khăn nhấp nhô, cô nhất định sẽ hạnh phúc!”
Đây là lời nói thật, bởi vì trong nguyên tác, Mạnh Hân Đồng cũng theo đuổi Lãnh Dã.
Ở giai đoạn đầu, Lãnh Dã đúng là không thích Mạnh Hân Đồng mà là thích nữ phụ. Nên giai đoạn đầu vẫn ngược Mạnh Hân Đồng một hồi lâu!
Được bạn tốt cổ vũ, Mạnh Hân Đồng tự tin hơn nhiều! Nàng gật đầu lia lịa: “Ừm, nhất định! Cảm ơn Vu Đề!”
Này... Cảm ơn thì cảm ơn đi... Có thể không ôm cô được không? Còn, ôm chặt như vậy ——
Đến khi Lăng Vu Đề cùng Mạnh Hân Đồng đi tới nhà ăn, Mạnh thiên sư, Mạnh sư mẫu cùng với Mạnh Phất Sinh đã vào chỗ.
Mạnh sư mẫu thấy Mạnh Hân Đồng “một mình” đi vào, bà nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài: “Ai ~ không phải Đồng nha đầu đi gọi Vu Đề ăn cơm rồi sao? Sao chỉ có một mình con vậy?”
“Vu Đề đến rồi, ở ngay bên cạnh con, chỉ là sư mẫu không nhìn thấy mà thôi.”
Lúc này Lăng Vu Đề mới nhớ là bản thân quên thực thể hóa, sau đó Mạnh sư mẫu liền nhìn thấy Lăng Vu Đề chậm rãi “xuất hiện“.
Bởi vì lúc Lăng Vu Đề đến, Mạnh sư mẫu vẫn hô hào để Lăng Vu Đề làm thê tử của đồ đệ mình, sau đó Mạnh thiên sư cũng đã nói về chuyện Lăng Vu Đề không phải người sống cho Mạnh sư mẫu biết.
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Mạnh sư mẫu yêu quý Lăng Vu Đề.
Coi như thấy được quá trình từ “không nhìn thấy” đến “nhìn thấy” của Lăng Vu Đề, Mạnh sư mẫu vẫn còn có chút kinh ngạc.
Bà ngây ngốc chớp mắt, miệng mồm há hốc: “Vu Đề con... quá thần kỳ! Từ trước tới giờ ta chưa từng gặp con quỷ nào có thể giống như con vậy!”
Cho dù có vài con quỷ có thể hiện hình, nhưng dáng vẻ đều rất đáng sợ loại. Có trường hợp khiến cho người ta phân không rõ người hay quỷ như Lăng Vu Đề hay không? Quả thật là chưa từng thấy!
Lăng Vu Đề cười cười, không ngại việc bị Mạnh sư mẫu xếp cùng chỗ với quỷ.
Chỉ là cô không ngại nhưng Mạnh Hân Đồng lại chú ý đến: “Sư mẫu! Tiểu Vu không phải quỷ mà!”
“Không sao, kỳ thực ta cũng gần như quỷ, dù sao đều không phải là người sống.” Lời Lăng Vu Đề chính là thật lòng, cô cũng không có cảm thấy coi bản thân thành quỷ có vấn đề gì.
“Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Mạnh thiên sư lên tiếng, Lăng Vu Đề cùng Mạnh Hân Đồng cũng ngồi vào bên cạnh bàn trúc hình vuông ——
Tính tình Mạnh Hân Đồng rất là... Nói thế nào đây, chính là không biết nàng ấy có chứng hay quên hay tính tình phóng khoáng nữa. Rõ ràng lúc xế chiều, bởi vì biết mình và Mạnh Phất Sinh có hôn ước nên đã kích động thế nào, bây giờ lại ồn ào như chưa từng phát sinh chuyện gì cả!
Mạnh thiên sư là người không nhiều lời, Mạnh Phất Sinh như ông. Mà Lăng Vu Đề có thói quen không nói lúc ăn nên trên bàn ăn cũng chỉ có Mạnh Hân Đồng cùng Mạnh sư mẫu luôn miệng nói từ chuyện này sang chuyện khác...
Xong một bữa cơm, Lăng Vu Đề cảm thấy lỗ tai mình lại bắt đầu mệt mỏi. Sau khi dùng cơm nước xong, Lăng Vu Đề giành việc rửa chén, hi vọng thoát khỏi hai cái miệng huyên thuyên kia.
Nhưng cũng không thành công, bởi vì Mạnh sư mẫu cùng Mạnh Hân Đồng cũng muốn cùng rửa chén...
Vật vã lắm mới yên tĩnh lại, vẫn là cô lén tìm cơ hội chuồn đi đấy...
Hôm nay ngày rằm, trăng bạc cùng với nền trời đầy sao, rất đẹp!
Ánh trăng bạc chiếu đến khoảng sân trước nhà, Lăng Vu Đề nghiêng đầu xem trời nam tử hơi ngẩng đầu nhìn trời.
Thực ra thì nam phụ đều rất đáng thương, bởi vì họ đều yêu mà không có kết quả! Lăng Vu Đề hi vọng có thể tận lực khiến cho mỗi nam phụ mà cô công lược đều có được hạnh phúc!
Đương nhiên, cũng có một vài nam phụ cá biệt...
Lăng Vu Đề mím môi, bay đến bên cạnh Mạnh Phất Sinh. Cô không nói gì, chỉ học theo dáng vẻ của Mạnh Phất Sinh mà ngẩng đầu nhìn trời.
“Sư muội nói muội ấy thích Lãnh Dã. Cô biết chưa?” âm thanh của Mạnh Phất Sinh ở cạnh bên rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như chỉ là đang đọc thoại.
“Ừm, mới biết.” Lăng Vu Đề trả lời.
“Lãnh Dã không thích muội ấy.” Hắn nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Dã khi nhìn Mạnh Hân Đồng, nếu thích thì không phải là loại ánh mắt xa lánh khách khí kia.
Cô chuyển tầm mắt từ tinh tú đầy trời sang gương mặt Mạnh Phất Sinh, gò má hắn rất tuấn lãng!
Tuy tướng mạo Mạnh Phất Sinh không kịp so với vẻ tinh xảo tuấn mỹ của Lãnh Dã, nhưng rất cương nghị chính khí. Xét về khí chất, Lăng Vu Đề cho rằng hắn hoàn toàn không thua kém gì Lãnh Dã!
Trên thực tế, có rất nhiều nam phụ đều không kém nam chủ. Thua ở chỗ họ không phải nam chủ mà thôi!
“Há, thật sao?” Lăng Vu Đề giả vờ vô tri.
Mạnh Phất Sinh nghiêng đầu, rũ mắt đối diện với cô: “Ta biết là cô cũng biết.”
[ Chớp mắt ] Đây là chơi chiêu quanh co lòng vòng sao? Còn cái gì mà ta biết là cô cũng biết? Huynh là con giun trong bụng ta à?!
“Cô cảm thấy Lãnh Dã sẽ thích sư muội sao?”
[ Bĩu môi ] Hỏi ta làm gì?! Ta biết đoán mệnh sao? Tuy ta thực sự biết!
Thấy Mạnh Phất Sinh còn đang nhìn cô, chờ cô trả lời, Lăng Vu Đề hỏi một câu: “Tại sao lại hỏi ta?”
Mạnh Phất Sinh do dự một chút rồi lắc đầu một cái: “Không biết.”
Lăng Vu Đề:...
“Sẽ như vậy sao?”
“... Sẽ vậy! Một ngày nào đó, Lãnh Dã sẽ thích Hân Đồng!” Cho dù bây giờ hắn ta thích người khác!
Không biết tại sao, Mạnh Phất Sinh lại tin.
Không, hay hắn chỉ là cần một người cho hắn một cái “đáp án” mà thôi.
Nếu Lăng Vu Đề nói Lãnh Dã sẽ không thích Mạnh Hân Đồng, có thể sẽ cho hắn đầy đủ dũng khí để ngăn cản Mạnh Hân Đồng theo đuổi Lãnh Dã!
Nhưng Lăng Vu Đề lại nói một ngày nào đó Lãnh Dã sẽ thích Mạnh Hân Đồng, vậy nếu hắn lại đi ngăn cản, chắc chắn sẽ tổn thương Mạnh Hân Đồng đúng chứ?
Không biết có phải là ảo giác không, Lăng Vu Đề lại nghe thấy Mạnh Phất Sinh cười tự giễu một tiếng, sau đó hắn nhẹ giọng nói câu: “Mặc kệ cô có mục đích gì, cảm tạ cô.”
Tiếp đó nữa, Mạnh Phất Sinh xoay người rời đi. Cũng trong lúc đó, Lăng Vu Đề cảm ứng được độ hảo cảm của Mạnh Phất Sinh đối với cô tăng thêm mười điểm!
Nói cách khác... A ha ha ~ bốn mươi điểm hảo cảm! Quá tuyệt!
————
Tháng ngày trên núi Dịch Dương vẫn tính là nhẹ nhàng, vì để trốn tránh hai người nói nhiều là Mạnh sư mẫu cùng Mạnh Hân Đồng, lại có sự cho phép của Mạnh thiên sư nên Lăng Vu Đề có thể đến Tàng Thư Các đọc sách!
Vốn dĩ Lăng Vu Đề muốn học pháp thuật trảm yêu trừ ma, nhưng trời sinh cô đã không thích những thứ này, vừa thấy thì đã ngủ gà ngủ gật!
May mà sau đó cô tìm được một quyển sách tương tự với chuyện kể về thần tiên ma quỷ, rốt cục mới có thứ để giết thời gian.
Lăng Vu Đề vốn cho rằng họ phải ở trên núi Dịch Dương ít nhất một hai tháng đúng chứ? Dù sao trong nội dung vở kịch là như vậy!
Không ngờ mới trở về được năm ngày mà Mạnh Hân Đồng đã muốn xuống núi đi tìm Lãnh Dã!
“Vu Đề, tỷ thật sự không xuống núi theo ta sao?” Mạnh Hân Đồng nhìn Lăng Vu Đề, vô cùng đáng thương.
Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: “Không được, ta muốn ở lại núi Dịch Dương.” Cô không muốn đi theo nữ chủ đâu! Có muốn cũng là muốn đi chung với nam phụ chứ!
Vừa nghĩ tới việc sau này lỗ tai cũng có thể thanh tĩnh thì, Lăng Vu Đề lập tức cảm thấy không khí cũng trở nên thật trong lành ~~
“Vậy... vậy cũng tốt! Vậy tỷ phải chăm sóc bản thân thật tốt đó!”
“Ừ, ta biết!” Cô đi nhanh đi!
Aya: Tui chịu đủ mấy chương gần đây rồi nha, sao hai người không dung dăng dung dẻ dắt nhau trồng bách luôn đê!!!
Có cần tui viết phiên ngoại cho hai người luôn không (đùa thôi:))))
Ôn nhu nhiều chuyện mắc bệnh đãng trí công x ngự tỷ biệt nữu mắc chứng đau tai thụ:)))
Sao cứ mặc định Vu Đề là 0 thế nhỉ:)))