Công Lược Nam Phụ

Chương 350: Chương 350: Công lược thiên sư bắt quỷ (Kết thúc = Ngoại truyện)




Edit: Aya Shinta

“Phất Sinh, chàng còn không qua đây? Lát nữa thời gian hóa thực thể của ta sắp hết rồi đó!”

Hôm nay cô vừa phải mặc giá y vừa hoá trang rồi bái đường, cũng chỉ còn dư nửa tiếng.

Nhìn Lăng Vu Đề mặt mày như hoa đào, Mạnh Phất Sinh ngập ngừng một chút rồi mới nhấc chân đi tới bên giường.

Hắn vừa tới bên giường, Lăng Vu Đề đã kéo tay áo hắn, bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình.

Bởi vì vừa rồi lúc mấy người Mạnh Hân Đồng nháo động phòng đã xốc khăn voan và uống rượu giao bôi, cho nên lúc này hai người còn kém việc động phòng!

Vốn là Lăng Vu Đề trông thấy bộ dạng do dự của Mạnh Phất Sinh, còn muốn chủ động.

Nhưng khi Mạnh Phất Sinh muốn hôn cô, đột nhiên không thể đụng tới!

Rõ ràng Lăng Vu Đề ở ngay trước mắt hắn, hắn có thể ôm cô, nhưng không thể hành động thân mật hơn?!

Không chỉ Mạnh Phất Sinh kinh ngạc, ngay cả Lăng Vu Đề cũng có chút không rõ tình hình!

Mạnh Phất Sinh lại thử một lần, vẫn không thể hôn được Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề chủ động hôn lên mặt Mạnh Phất Sinh một cái, rất thành công, nhưng khi cô muốn hôn môi thì không thể hôn được!

Miệng cũng không thể hôn! Vậy khỏi nghĩ đến chuyện vận động trên giường luôn đi!

“Phất Sinh...”

Mạnh Phất Sinh mỉm cười lắc đầu: “Không sao, ta thành thân với nàng cũng không phải vì chuyện đó, chỉ cần nàng ở bên ta cả đời là được rồi!”

Rồi thế là hai người trải qua cuộc sống phu thê chỉ có thể dắt tay ôm ấp thân mặt!

Hôn lễ qua đi, ba vị sư huynh khác rời đi, vì Mạnh Hân Đồng phải rèn luyện nên cũng theo Cố Thiên Hạo rời đi.

Cố Thiên Hạo nói hắn đồng ý cùng nàng đi rèn luyện, nàng đi đâu, hắn sẽ dời chuyện làm ăn tới đó!

Mà Lăng Vu Đề đây ~ Mạnh Phất Sinh phải hàng yêu trừ ma nên đương nhiên không thể luôn ở núi Dịch Dương. Bởi vậy qua một tháng sống ung dung bình thản, hắn cũng rời khỏi núi Dịch Dương.

Sau mấy chục năm, họ trải qua cuộc sống bốn biển là nhà, khi Mạnh thiên sư và Mạnh sư mẫu còn tại thế, họ còn có thể trở về nhân dịp tết nhất.

Sau này Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu đi rồi, Đại sư huynh kết hôn rồi trở về trông giữ núi Dịch Dương, đồng thời giáo dưỡng đồ đệ. Sau này mấy người khác cũng ít khi trở về ăn tết.

Một số năm sau đó, trong một tiểu viện đặc biệt đơn giản, có một lão nhân tóc trắng xoá ngồi trên ghế mây.

Ông lão thoạt nhìn rất già, da dẻ vô cùng nhăn nheo, chỉ là ánh mắt kia vẫn có thần. Ông hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn “không khí” ở bên cạnh.

“Chúng ta thành thân được bao nhiêu năm?” Lão nhân mở miệng, ngữ điệu của ông lão chầm chậm, âm thanh rất nhỏ, khó nghe rõ được.

“Sáu mươi bảy năm.”

Sáu mươi bảy năm à...

“Tiểu Vu, nàng xem nàng vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thế, mà ta, sớm đã thành một lão nhân xế chiều!”

“Phất Sinh, bất luận chàng già đi thế nào, ở trong trí nhớ của ta, chàng vẫn là một Mạnh Phất Sinh bạch y phấp phới, quang minh lẫm liệt!”

Lăng Vu Đề hơi khom người, trên gương mặt xinh đẹp chứa nụ cười mỉm ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lập lòe ánh nước.

Mạnh Phất Sinh thở một hơi thật dài, thế rồi chậm rãi hít một hơi. Ánh mắt của ông càng lúc càng tan rã, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại cô nương đã từng trừng mắt nhìn ông, nói rằng sẽ luôn đi theo ông, nhặt xác cho ông!

Khóe miệng cong lên, ông nở mỉm cười: “Tiểu Vu, cảm ơn nàng nhặt xác cho ta...”

Khi trái tim của Mạnh Phất Sinh ngưng đập, những giọt nước mắt Lăng Vu Đề cố nén cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô đã tiễn đưa bao nhiêu nam phụ rồi?! Cô không còn là một hệ thống không có năng lực cảm nhận, nhiều năm sống chung như vậy thì chắc chắn sẽ có cảm tình.

Nếu như không phải sau mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ, cảm tình sẽ bị làm nhạt khi trở về bên trong hệ thống thì Lăng Vu Đề cảm thấy, có lẽ cô thật sự không làm nhiệm vụ được nữa!

“Tiểu Vu, đã nói không khóc, sao lại không nghe lời rồi?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, Lăng Vu Đề giương mắt nhìn lại, linh hồn Mạnh Phất Sinh rời khỏi thân thể.

Linh hồn của ông giữ nguyên dáng vẻ khi còn trẻ, trong ánh nhìn Lăng Vu Đề chứa đầy nhu tình cùng dịu dàng.

Lăng Vu Đề vội vã gạt nước mắt: “Ừm, ta không khóc!”

Mạnh Phất Sinh gật gù, ôm Lăng Vu Đề một hồi, sau đó mới dần dần bay đi ——

Lăng Vu Đề mắt tiễn ông rời đi, cô biết lúc này Mạnh Phất Sinh sắp đi vào cõi âm, chỉ là cô cũng không biết rằng Mạnh Phất Sinh cũng không tới cõi âm, mà là “biến mất”!

Xử lý hậu sự của Mạnh Phất Sinh xong xuôi, Lăng Vu Đề trở về trong hệ thống.

Độ hoàn thiện số liệu cá nhân của kế hoạch [Hệ thống thành người]:

Tên thí nghiệm giả: Lăng Vu Đề

Xương cốt: 52/100

Gân mạch: 52/100

Máu thịt: 52/100

Nội tạng: 52/100

Ngũ quan: 52/100

Da dẻ: 52/100

Lông tóc: 52/100

Móng tay: 52/100

Kỹ năng đặc thù: Dị năng hệ thủy cấp bốn, dị năng thôi miên.

Chú ý: Kỹ năng đặc thù đạt được ở một thế giới thế nào thì chỉ có thể lựa chọn dùng thế đó!

Sở trường: Trù nghệ, thuật trung y.

Khen thưởng: ( Khởi động một lần nữa: Có nghĩa là khi thực hiện nhiệm vụ mà xác định nhiệm vụ không thể hoàn thành thì có thể làm lại từ đầu)×1

Nhìn thấy số liệu cá nhân đã qua hơn một nửa, lòng dạ Lăng Vu Đề mới thoải mái được một ít!

Để sớm thoát khỏi vận mệnh phải liên tục công lược nam phụ, Lăng Vu Đề quyết định nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ một chút, thêm đầy số liệu nhanh hơn một chút!

Thế là cô dự định trực tiếp tới nhiệm vụ kế tiếp.

Chỉ là mới vừa chuẩn bị đi, cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện rất kỳ quái.

Để giải thích nghi hoặc của bản thân, Lăng Vu Đề liên hệ với Hiệp hội Vị diện.

“Hệ thống công lược 0051, cô có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao khi ở thế giới nhiệm vụ, Mạnh Phất Sinh muốn chạm vào tôi nhưng không chạm được?” Đây chính là tình huống cô chưa từng gặp phải ở những thế giới nhiệm vụ khác!

Ờm... Vấn đề này, anh phải trả lời thế nào đây?

Hạ Luân đẩy mắt kính trên mũi một cái, nhìn về phía Tịch Tử Thu mới vừa ra khỏi khoang dinh dưỡng, chưa có thay quần áo thì đã đi xem Lăng Vu Đề.

Nghe thấy câu hỏi của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu mím môi, sau đó quay micro cúi người nói rằng: “Bởi vì cho dù cô là thực thể giả lập thì cũng không thể có hành động thân mật với bất kỳ ai ở thế giới nhiệm vụ! Trừ khi có nguyên thân.”

Lăng Vu Đề nghe xong, hiểu rồi, cô ồ một tiếng: “Ta biết rồi, cảm ơn, tạm biệt.” Nói xong, cô ngắt liên lạc với bên kia.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, rõ ràng vẫn là thanh âm kia, nhưng cô cảm thấy thanh âm kia lại dịu dàng hơn bình thường một chút!

Nhún vai một cái, trực tiếp truyền tống mình tới nhiệm vụ tiếp theo ——

Đây là lần đầu Tịch Tử Thu thực sự nói chuyện với Lăng Vu Đề, anh có chút sốt sắng cộng thêm mong chờ. Căng thẳng xem thử cô có nghe ra điểm gì bất thường hay không, lại chờ mong xem cô có thể nghe ra mình khác với Hạ Luân hay không!

Kết quả anh chỉ nói một câu, vốn muốn nói thêm vài câu mà Lăng Vu Đề đã ngắt liên lạc...

Aya: Hoàn tất thế giới thứ 11!

Nam chính thế giới này nhọ quá, hổng có thịt ăn, đánh quang côn một đời ~ thắp anh cây nến này:)))

Tình hình là cuối tháng 12 mình thi, mấy hôm nay hệ thống bên trường sập nên tranh thủ edit cho xong thế giới này. Tiếp tục lặn đây ~

Hẹn mọi người vào cuối tháng 12:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.