Công Lược Nam Phụ

Chương 287: Chương 287: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (05)




Edit: Aya Shinta

Đáng tiếc là... hổng có!

Bốn mươi điểm hảo cảm thần thánh, Lăng Vu Đề thực sự có cảm giác đến lúc nào mới công lược thành công đây!

Quả nhiên là Diệp Thần Lạc không tín nhiệm cô.

Lăng Vu Đề nghĩ, có phải vì hắn không có ký ức nên không dám tin tưởng người khác.

Một tháng qua, mỗi ngày Lăng Vu Đề đều sẽ bắt mạch cho Diệp Thần Lạc, kiểm tra xem độc tố trong người hắn còn bao nhiêu. Nhưng mà còn may, độc vẫn còn ngoan ngoãn ở trong đấy, chỉ là ít hơn tháng trước một tẹo.

Vì Lăng Vu Đề cũng lo rằng độc tố sẽ ảnh hưởng của hắn nên ngày nào cô cũng cho hắn uống thuốc điều trị.

Diệp Thần Lạc cũng ngoan ngoãn, kêu hắn uống thì uống, không làm rộn chuyện.

“Chủ nhân...” Một nam hầu có chút thấp thỏm theo sau Lăng Vu Đề đang chuẩn bị quay về phòng, yếu ớt gọi cô một tiếng.

Lăng Vu Đề không ngừng lại, chỉ “Hả?” một tiếng.

Phía sau lại không có ai trả lời, lúc này Lăng Vu Đề mới quay đầu: “Nói.”

“Việc đó... Chủ nhân đã một tháng không triệu kiến Triệu công tử làm bạn, hiện giờ có phải là...”

Nam hầu khom người, cũng không dám ngẩng đầu lên. Nếu không phải vì chút tiền thưởng này, hắn sẽ không dám đánh bạo tới hỏi Lăng Vu Đề đâu!

Phụt - - Triệu, Triệu công tử?!

Hồi tưởng lại một hồi, quả thực mỗi ngày nguyên thân đều sẽ triệu tiểu quan trong Phi Nguyệt quán đến tiếp nàng ta “ngủ“.

Đương nhiên, không phải tất cả tiểu quan đều có tư cách tiếp nàng ta! Nàng chỉ triệu loại tiểu quan bán nghệ không bán thân, cũng chính là thanh quan không ngủ cùng.

Nguyên thân có dung mạo thượng đẳng bậc nhất, tuy có lúc thủ đoạn hơi chút tàn nhẫn nhưng vẫn có không ít thanh quan ái mộ nàng ta.

Từ khi Lăng Vu Đề tới thế giới này thì cô không còn triệu thanh quan ngủ cùng nữa, cho nên mới có thanh quan không nhịn được mà mua chuộc nam hầu bên cạnh Lăng Vu Đề tới hỏi cô.

Thấy Lăng Vu Đề im lặng rất lâu rồi, nam hầu kia sợ hãi tới nỗi trực tiếp quỳ xuống: “Chủ nhân thứ tội! Nô tài không nên hỏi đến hành động của chủ nhân!”

Khóe miệng không không chế nổi mà giật giật, sau khi chấn chỉnh tâm trạng lại một lát, Lăng Vu Đề mới liếc nam hầu một chút: “Được rồi, đứng lên đi. Bảo những công tử kia yên tĩnh một chút, hiện tại ta không muốn triệu bọn họ.”

Nói xong, Lăng Vu Đề liền xoay người chuẩn bị rời đi. Tiếp đó, cô liền nhìn thấy Diệp Thần Lạc đang đứng trước cửa phòng mình.

Diệp Thần Lạc khỏi hẳn ngoại thương nên vẻ ngoài của hắn đã hiện rõ, quả là một yêu nghiệt!

Hôm nay hắn mặc cẩm bào xanh nhạt, làn tóc miễn cưỡng dùng một dải lụa buộc ở sau gáy.

Đôi mắt màu xanh lục trong suốt sáng ngời xen lẫn chút dịu dàng, hàng mi dài dài. Không chỉ dài mà còn cong vút, khi hắn chớp mắt thì đẹp đẽ như cánh bướm đen huyền đang bay lượn.

Da dẻ hắn đặc biệt mịn màng, lỗ chân lông nhỏ đến nỗi cơ hồ không nhìn thấy được.

Bởi vì tuổi tác thế nên khi hắn đỏ mặt, mang theo loại ngây ngô không rành thế sự, đặc biệt khiến người khác không có năng lực chống cự.

Ngay cả Lăng Vu Đề cũng sẽ không nhịn được mà muốn “mi” mặt hắn một cái, tiếp đó là chà đạp gương mặt đó!

Chẳng trách trong kịch tình, Diệp Thần Lạc lại có thể trở thành tiểu quan đầu bảng trong Phi Nguyệt quán!

Lăng Vu Đề nhếch môi nở nụ cười: “Tiểu Lạc, ngươi...” Nụ cười vốn đang rực rỡ lập tức hóa đá, sau đó theo tiếng vang “bùm bùm”, nát vụn vỡ...

Mẹ kiếp, không để cô nói hết lời được à?! Tên tiểu tử thối Diệp Thần Lạc nhà cậu, đang yên đang lành lại trừ hảo cảm của cô!? Độ hảo cảm đã ít lại còn bị trừ thành ba mươi!

Đậu hũ đâu? Đậu hũ đâu cả rồi?! Cô muốn đâm cho chết luôn đi!

Diệp Thần Lạc cũng ở trong Phi Nguyệt quán được một tháng, lúc mới đầu hắn còn không biết đến cùng thì nơi này là nơi nào.

Sau đó nam hầu Lăng Vu Đề sắp xếp cho hắn đã giải thích rằng, nơi hắn đang ở chính là nơi nữ tử mua vui hưởng lạc!

Mà Tiểu Vu tỷ tỷ cứu hắn, chính là lão bản của Phi Nguyệt quán này!

Mặc dù Diệp Thần Lạc không biết xuất thân trước của của mình thế nào, nhưng hắn tin chắc rằng mình tuyệt đối không phải loại người vớ vẩn không tuân phu đức!

Hắn không ngu, tin tức nam hầu kia để lộ đã chỉ ra rằng việc Lăng Vu Đề cứu hắn, chính là vừa ý cái túi da này.

Chờ thương thế khỏi hẳn, bán nghệ hoặc bán thân, hoặc là nam sủng của Lăng Vu Đề, cố gắng hầu hạ nàng ta!

Ba lựa chọn trên, hắn không muốn chọn gì cả, hắn chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu xa dơ bẩn này!

Nhưng hắn không có ký ức, căn bản không biết mình nên đi tới nơi nào!

Nên hắn chọn tạm thời ở lại đây. Có điều, hắn tuyệt đối không bao giờ bán thân thể của mình!

Hắn mới chuẩn bị tìm Lăng Vu Đề nói rõ ràng, lại vừa vặn nghe thấy đối thoại giữa cô và nam hầu.

Hắn trừ hảo cảm với Lăng Vu Đề, hoàn toàn là vì hắn cảm thấy Lăng Vu Đề là một cô gái hoa tâm lạm tình.

Lăng Vu Đề: /(ㄒoㄒ)/~~ Tui oan quá ~ Oan hơn cả Đậu Nga luôn ~

Ho nhẹ một tiếng, khắc chế tâm trạng, Lăng Vu Đề miễn cưỡng tươi cười: “Tiểu Lạc tìm ta có việc gì sao?”

Diệp Thần Lạc khẽ gật đầu: “Phải, có việc.”

Thấy Lăng Vu Đề nhấc chân bước lại gần mình, Diệp Thần Lạc phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau vài bước, sau đó mang vẻ phòng bị nhìn cô.

Lăng Vu Đề dừng một chút, làm như không nhìn thấy.

Nạm phụ à, tôi biếu cậu đơn thuần không có tâm cơ, thế nhưng đừng có viết thẳng suy nghĩ trong đầu cậu lên mặt được không?! Tôi không phải đứa mù được chứ?!

Đẩy cửa rồi tự đi vào phòng, cô cũng không quay đầu lại nhìn Diệp Thần Lạc mà nói với hắn: “Đi vào rồi nói.”

Diệp Thần Lạc do dự một chút nhưng vẫn theo gót vào phòng.

“Tiểu Vu tỷ tỷ...”

Lăng Vu Đề nửa nằm ở trên ghế dựa, cầm quạt tròn phe phẩy. Cũng vì thời tiết nóng nực mà cô cũng không có mặc nhiều quần áo. Váy gấm mạt ngực vốn đã lộ nửa ngực, giờ lại vì động tác của cô mà run lên một cái... Có loại cảm giác vô cùng sống động!

Tầm mắt của Diệp Thần Lạc vừa đặt tới vị trí kia, hắn cả vội quay đầu đi. Không chỉ đỏ mặt, mà vành tai cũng đỏ chót!

Lăng Vu Đề đã quen với nam phụ động một chút là đỏ mặt đỏ tai gì gì đấy rồi. Cô biết bộ dạng này rất có sức mê hoặc, nhưng sắc dụ với Diệp Thần Lạc lại không có chút tác dụng nào!

“Ừm, Tiểu Lạc có chuyện gì thì nói đi.” Lăng Vu Đề ngừng phẩy quạt, hơi mệt mỏi lim dim mắt.

Diệp Thần Lạc do dự đôi chút, quay đầu lại đối diện với Lăng Vu Đề. Thấy cây quạt đã che chút cảnh xuân trước người cô thì hắn hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vỗ về nai con đang nhảy loạn trong lồng ngực một hồi, Diệp Thần Lạc mới mở miệng: “Thực cảm tạ ân cứu mạng của Tiểu Vu tỷ tỷ, cũng như tỷ đã dốc lòng chăm sóc trong suốt một tháng qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.