Công Lược Nam Phụ

Chương 298: Chương 298: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (16)




Edit: Aya Shinta

Diệp Thần Lạc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy gò má mình được một thứ mềm mại mịn màng chạm một cái.

Đến khi hoàn hồn, hắn mới nhận ra rằng vừa nãy là Lăng Vu Đề hôn má mình. Khuôn mặt lập tức đỏ rực, tiếp đó hắn luống cuống chân tay vội vàng dịch người đi.

Vì động tác này quá mạnh nên hắn lập tức té xuống giường.

“A - -”

Lăng Vu Đề vội ngồi dậy xuống giường xem: “Tiểu Lạc, đệ không sao chứ?!”

“Hả ~ không, ta không sao hết...”

Diệp Thần Lạc đứng dậy, xoa xoa cái mông hơi ê ẩm rồi hơi ngại ngùng đứng bên giường không dám động đậy.

“Ừ, không sao thì tốt.” Sau khi gọi nam thị vào rửa mặt, Lăng Vu Đề và Diệp Thần Lạc cùng ăn bữa sáng.

Hôm nay cô tính đưa Diệp Thần Lạc ra ngoài dạo một vòng hẹn hò nên mới rời giường sớm như vậy.

Biết Lăng Vu Đề muốn dẫn mình ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Diệp Thần Lạc không phải là vui mừng, mà hắn lo rằng có phải Lăng Vu Đề sẽ mang hắn đi bán hay không!?

Diệp Thần Lạc là một đứa nhỏ đơn giản ngốc nghếch như trang giấy, tâm sự gì cũng viết rõ ràng lên mặt nên khiến người ta dễ dàng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Điều này cũng khiến Lăng Vu Đề cảm thấy buồn cười, đồng thời cô cũng có nhiều hơn ý muốn bảo vệ hắn chu toàn và bình an.

“Yên tâm đi, sẽ không đưa đệ ra ngoài bán đâu! Ta đâu có thiếu tiền, càng không nỡ bán đệ đi.” Cô cười, nhéo mặt Diệp Thần Lạc.

Hôm qua Lăng Vu Đề cũng đã hỏi Phó thúc đã nói gì với Diệp Thần Lạc. sau khi biết nguyên nhân, cô cũng đã hiểu tại sao Diệp Thần Lạc tình nguyện làm nam sủng của cô chứ không muốn rời khỏi Phi Nguyệt quán.

“Ớ ~ Sao tỷ biết ta đang nghĩ gì?” Diệp Thần Lạc trợn mắt kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề ngồi bên cạnh mình, giống như thấy việc nào đó không tưởng vậy.

Lăng Vu Đề quả thực nhịn hết nổi nên nở nụ cười, thế là làm sao cũng không ngừng được.

Diệp Thần Lạc chỉ ngây ngốc nhìn Lăng Vu Đề cười chay nước mắt, suýt tí nữa là té xuống ghế. Hắn không rõ là tại sao cô lại cười thành ra thế này...

Một phút sau - -

“Ha ha ha ~ ôi trời bụng ta đau!” Một tay Lăng Vu Đề lau nước mắt, tay kia ôm cái bụng có chút đau đớn mà nói.

Nghe Lăng Vu Đề nói đau bụng, Diệp Thần Lạc hơi sốt sắng đứng lên đến cạnh Lăng Vu Đề, cúi người giúp cô xoa bụng: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”

Bụng cô đau vốn là do cười nhiều quá nên sau khi hết cười thì cũng trở lại bình thường.

Có điều trông Diệp Thần Lạc căng thẳng thế này, đúng là Lăng Vu Đề hơi bất ngờ thật: “À, đỡ hơn chút rồi này. Có điều sao tiểu Lạc biết đau bụng thì phải xoa?”

Diệp Thần Lạc đỏ mặt, ánh mắt lập lòe, ngại ngùng không dám đối diện với Lăng Vu Đề.

Hắn không dám nhìn Lăng Vu Đề nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại, vẫn nhẹ nhàng xoa bụng cho Lăng Vu Đề.

“Cái đó, là do Phong nhi nói cho ta. Mấy ngày trước ta đau bụng, Phong nhi nói xoa xoa mấy cái là được...”

Diệp Thần Lạc nói nhỏ vô cùng, giống như tiếng muỗi kêu, có điều Lăng Vu Đề cách hắn rất gần nên nghe rõ lời hắn.

Cô gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy. Không ngờ tiểu Lạc còn quan tâm ta đến thế! Ta còn tưởng rằng đệ ước gì ta chết nhanh một chút đấy!”

“Không, không có! Ta không có!” Một câu của Lăng Vu Đề khiến cho Diệp Thần Lạc cuống lên. Mặc kệ thế nào, xưa nay hắn đều không có suy nghĩ để Lăng Vu Đề chết sớm một chút!

Hắn không phải là kẻ ác độc như thế!

Coi như Lăng Vu Đề buộc hắn ký khế ước bán thân thì hắn cũng không hận Lăng Vu Đề, nhiều nhất cũng chỉ sợ cô.

“Được rồi được rồi, ta chỉ nói đùa thôi, coi đệ sốt ruột kìa!” Lăng Vu Đề kéo cánh tay đang vung vẩy không ngừng của Diệp Thần Lạc lại, có chút chịu thua lại có chút hài lòng nói.

“Hả?! À...” Sau khi ngẩn người được lúc, Diệp Thần Lạc ngoan ngoãn không nói nữa.

Thấy cũng gần tới giờ, Lăng Vu Đề liền đưa hai nam thị ở tầng năm cùng một hạ nhân làm việc nặng rời khỏi Phi Nguyệt quán.

Mới vừa ra khỏi Phi Nguyệt quán, Diệp Thần Lạc đã hơi ngạc nhiên ngắm quanh bốn phía. Lúc trước theo Phó thúc vào buổi tối, lại đi cửa sau nên căn bản không biết cảnh sắc bên ngoài ra sao.

Diệp Thần Lạc không có đội mũ che. Sáng hôm nay Lăng Vu Đề cứ khăng khăng bảo hắn mặc cẩm bào màu đỏ giống cô. Cũng may hắn không ghét màu này nên ngoan ngoãn mặc vào.

Nếu nói Lăng Vu Đề là yêu tinh, vậy Diệp Thần Lạc chính là yêu nghiệt!

Cẩm bào màu đỏ khoác lên người hắn, quả thực... quá đẹp!

Lăng Vu Đề quyết định ngay tức thì, xiêm y của Diệp Thần Lạc toàn bộ đổi thành màu đỏ!

Với việc này, Diệp Thần Lạc không thể không khuất phục dưới hành động “lạm dụng quyền uy” của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề rất tự nhiên nắm lấy tay Diệp Thần Lạc, chậm rãi đi trên phố Vị Ương: “Ở đây gọi là phố Vị Ương, là phố tiểu quan có tiếng ở kinh thành. Tất cả tiểu quan quán ở kinh thành đều tập trung trên con phố này, quán lớn quán nhỏ, đủ loại đủ kiểu.”

Diệp Thần Lạc gật đầu cùng đi theo, từ mấy bảng hiệu trước các lầu các cao ba, bốn tầng thì cũng đã thấy rõ tất cả đều là tiểu quan quán, có quán trang trí xa hoa, có quán giản đơn hào phóng.

Có điều nếu so sánh với Phi Nguyệt quán thì không chỉ thấp hơn một tầng, về mặt trang trí cũng không bằng.

Diệp Thần Lạc mở miệng muốn hỏi sao trên phố Vị Ương này lại không thấy ai, ngay cả những tiểu quan quán kia cũng cửa nẻo đóng kín.

Lời vừa tới cửa miệng, Lăng Vu Đề cũng đã lên tiếng giải đáp nghi hoặc hộ hắn.

“Bây giờ là ban ngày nên rất yên tĩnh, tối đến thì đèn đuốc sáng trưng, người đến kẻ đi! Đây là một phố đêm.”

Thấy tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề biết ngay là hắn muốn tới đây vào buôi tối nhìn một chút.

Cô cười, đưa tay bẹo bẹo má hắn: “Vào buổi tối thì đệ không thể ra đây được. mấy vị tiểu tư đến đây vào độ tối đến rất yêu thích loại hình như đệ đấy!”

Cô cũng không có hù Diệp Thần Lạc, một nam tử qua lại trên phố Vị Ương vào tối, ngoại trừ là tiểu quan thì còn có thể là ai?!

Cho nên mấy cô tiểu thư kia đụng phải Diệp Thần Lạc thì nhất định sẽ không buông tha cho hắn!

Diệp Thần Lạc mở miệng rồi lại ngậm chặt, thế rồi đột nhiên lắc đầu: “Ta không đi!”

Không chịu được lại nhéo mặt Diệp Thần Lạc, trong mắt cô bất giác ánh lên tia sủng nịnh với hắn: “Sao tiểu Lạc lại đáng yêu đến vậy! Càng ngày càng thích đệ rồi!

Diệp Thần Lạc không né tránh cái tay sỗ sàng của Lăng Vu Đề, chỉ là rặng mây hồng lan từ gương mặt đến vành tai hắn...

Sau đó, độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc với Lăng Vu Đề tăng lên tám mươi điểm.

Lăng Vu Đề kinh ngạc ngẩn người một tẹo, sao cô có cảm giác rằng hôm nay độ hảo của của Diệp Thần Lạc rất dễ tăng lên vậy? Lí do là gì thế?

Cô nhún vai một cái, không nghĩ ra thì thôi, chỉ cần hảo cảm tăng không giảm thì chính là chuyện tốt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.